“Thái tử, cám ơn ngươi đã đưa ta về.”
Trong xe ngựa, Ngô Diệu Ny dùng cặp mắt lóe sáng nhìn Vũ Văn Thác đang cầm trong tay một quyển sách cảm kích nói.
Vũ Văn Thác buông quyển sách trên tay xuống, ngưng thần nhìn chăm chú vào Ngô Diệu Ny nói:
“Tên tự của ta là Ngôn Thanh, nếu như có thể, ta hy vọng ngươi gọi ta là Ngôn Thanh.”
Đại khái là Ngô Diệu Ny cũng không thích gọi Thái tử này Thái tử nọ hoài, thấy y yêu cầu như vậy , đôi mắt Ngô Diệu Ny cười híp lại cong cong như trăng khuyết nói:
“Được, vậy ngươi cũng không nên gọi ta là Diệu Nhi cô nương, kêu Diệu Nhi là được rồi.”
“Được, Diệu Nhi.”
Vũ Văn Thác cười, nhẹ nhàng kêu.
Thật ra giọng nói của Vũ Văn Thác rất êm tai, không khàn khàn như những nam tử khác, nghe vào trong lỗ tai có cảm giác như mặt nước trong suốt.
Ngô Diệu Ny cũng không biết nên miêu tả đây là cảm giác gì, nhưng nếu trong lúc cô nghe điện thoại mà đối phương có giọng nói như này, cho dù là cuộc gọi quảng cáo thì cô cũng bằng lòng tán gẫu vài câu với người đó.
Hai người vừa kêu như vậy thì quan hệ có vẻ xích lại gần nhau hơn so với mấy ngày trước đây.
Vũ Văn Thác tiếp tục cúi đầu đọc sách, Ngô Diệu Ny dùng đôi mắt đen lúng liếng nhìn xung quanh, thỉnh thoảng sẽ nhấc bức màn lên, nhìn đám người náo nhiệt bên ngoài, nếu phát hiện cái gì có chút thú vị, nhất định sẽ quay lại nhìn ngoái theo hoặc là ánh mắt cười cong cong thành hình lưỡi liềm.
“Ai nha!”
Đột nhiên Ngô Diệu Ny hét lên một tiếng.
Vũ Văn Thác ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Ngô Diệu Ny ảo não vỗ đầu mình, khuôn mặt nhăn nhó nói:
“Ta quên mất rồi.” Thấy Vũ Văn Thác không hiểu ra sao, Ngô Diệu Ny giơ gói tiền to lên: “Gói tiền này ta còn chưa trả lại cho lão bà bà.”
Vũ Văn Thác có chút buồn cười nói:
“Vậy ngươi nói cho ta biết địa chỉ, ta giúp ngươi đi trả.”
“Cám ơn Thái tử, ở năm trăm thước ngoài ngoại ô có một ngôi nhà tranh, dễ tìm lắm.”
Ngô Diệu Ny như một con mèo nhỏ đem đặt gói tiền to vào trong tay Vũ Văn Thác.
Cũng không biết có phải cố ý hay không , tay Ngô Diệu Ny phật qua tay của Vũ Văn Thác, làm cho trong lòng bàn tay Vũ Văn Thác có chút ngứa , trong lòng cũng nổi lên một vòng gợn sóng.
[Đinh! Chúc mừng người chơi, giá trị hảo cảm của Vũ Văn Thác đối với ngươi tăng lên 10%, hiện tại là 45%.]
Vũ Văn Thác đem gói tiền to đặt ở bên hông, dùng sách vỗ vỗ cái trán trơn bóng trắng nõn của Ngô Diệu Ny, nhưng lần gõ này quá nhẹ, nói là gõ thì cũng không phải, phải nói là khẽ vuốt thì mới đúng, sau đó nửa đùa nửa thật nói:
“Nhớ cho kỹ, ngươi lại thiếu ta một việc!”
“Trước đây ta thiếu ngươi khi nào?”
Ngô Diệu Ny chớp cặp mắt to, nghi hoặc nhìn Vũ Văn Thác.
Giờ phút này bạn nhỏ Diệu Ny đã sớm quên lời thề son sắt hai ngày trước nàng nói, đó là sẽ trả một bộ quần áo cho Vũ Văn Thác.
“Ngươi còn thiếu ta một bộ quần áo.”
Vũ Văn Thác nhắc nhở Ngô Diệu Ny.
“Lần trước không phải ta đã đi cùng ngươi hôm hội đèn lồng nguyên tiêu sao?”
Ngô Diệu Ny nghe xong, có chút bất mãn chu miệng nói.
Cái miệng anh đào nhỏ nhắn kia chu ra mân mê, mang theo chút hương vị làm nũng, làm cho khuôn mặt nguyên bản thanh lệ thoát tục thêm một phần sinh động.
“Nhưng mà hình như ta cũng chưa nói có thể xóa bỏ.”
Vũ Văn Thác ra vẻ trầm tư suy nghĩ.
“Hừ, ngươi cố ý.”
“Ha ha.”
Điệu bộ gào to sinh động của Ngô Diệu Ny làm Vũ Văn Thác cảm thấy rất đáng yêu .
Nhịn không được muốn sờ sờ da thịt mềm mại kia của nàng. Người Vũ Văn Thác hơi hướng về phía trước một chút.
Ngô Diệu Ny mở to ánh mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt xếch nhu tình của Vũ Văn Thác, cả ha bốn mắt nhìn nhau.
Đột nhiên xe ngựa bị chấn động, có lẽ là do vấp phải đá, thân mình Ngô Diệu Ny không cẩn thận đổ về phía Vũ Văn Thác.
Hai người từ trên ghế lăn xuống phía dưới, lấy tư thế nữ trên nam dưới nhào xuống, mà môi Ngô Diệu Ny vừa vặn nhắm ngay môi của Vũ Văn Thác.
Giờ phút này ánh mắt Ngô Diệu Ny như mở lớn hơn so với vừa nãy, ngây như phỗng nhìn Vũ Văn Thác, quên phản ứng.
Đợi đến lúc phản ứng kịp, đột nhiên phát hiện đã chậm rồi.
Vũ Văn Thác ngậm đôi môi Ngô Diệu Ny, cái lưỡi mềm mại vói vào trong miệng của nàng linh hoạt quấy, giống như muốn hấp thu hết toàn bộ mật nước bên trong miệng nàng, một bàn tay lưu luyến đặt sẵn nơi thắt lưng Ngô Diệu Ny.
Mà bàn tay còn lại vẫn còn cầm quyển sách vừa rồi kia .
Nhưng mà nội dung bên trong thật ra lại làm cho người ta có chút tặc lưỡi, Vũ Văn Thác ngày xưa thường xuyên xem binh thư, hoặc là sách y thuật, chứ trước kia chưa bao giờ xem tiểu thuyết tình yêu.
Ôm thân mình mềm mại như nước của Ngô Diệu Ny, Vũ Văn Thác hôn một cách dịu dàng lại mang theo chút xâm lược sâu sắc, sau đó tiếp tục xâm lược.
Cho đến khi Ngô Diệu Ny có chút đau sốc hông, Vũ Văn Thác mới không nỡ buông nàng ra.
Hô hấp thấy không khí mới mẻ, Ngô Diệu Ny tức khắc đẩy Vũ Văn Thác ra, chỉnh lại khuôn mặt sớm đã trở nên đỏ bừng bừng của nàng.
Đôi mắt ẩm ướt như bị bịt kín bởi một tầng sương mù.
[Đinh, giá trị hảo cảm của Vũ Văn Thác đối với ngươi tăng lên 5%, hiện tại là 50%.]
Không biết là Vũ Văn Thác có cá tính vân đạm phong khinh hay là thật sự mặt dày vô sỉ, vẫn giả vờ như không phát hiện hỏi:
“Vài ngày nữa là tết âm lịch, ngươi sẽ tiến cung sao?”
Ngô Diệu Ny ăn ngay nói thật nói: “Ta cũng không biết.”
Nói lên sự thật này trên mặt Ngô Diệu Ny một mảnh rối rắm, mọi thứ cầm kỳ thư họa của nữ tử cổ đại nàng đều không biết.
Vũ Văn Thác nhìn cái miệng trương ra đỏ au chu chu đối diện đang ủy khuất này chẳng những không cảm thấy có cái gì không tốt, ngược lại còn thích Ngô Diệu Ny thẳng thắn thành khẩn như vậy, cố nhịn cười nói:
“Chưa từng thấy qua tiểu thư nào giống ngươi.”
“Hiện tại không phải gặp rồi sao?”
Ngô Diệu Ny ngẩng đầu nghịch ngợm le đầu lưỡi phấn nộn nói.
Nhưng nghĩ đến hình ảnh vừa rồi hôn môi kia, ánh mắt linh động lại hướng về phía khác.
Sau đó trên xe ngựa lại khôi phục hình ảnh ban đầu, một người cúi đầu đọc sách, một người ngó ngoáy nhìn chung quanh .
Một lát sau, xe ngựa dừng lại không đi về phía trước, Vũ Văn Thác nhìn phủ Thừa Tướng gần trong gang tấc, trong lòng có chút kỳ quái vì sao thời gian hôm nay lại nhanh như vậy, giọng nói êm ái: “Đến nơi rồi, buổi tối gió to, cẩn thận sinh bệnh, còn nữa lần sau nhớ rõ đừng giống như ngày đó”.
Sau đó đem kiện áo choàng da khoác trên người mặc lên người Ngô Diệu Ny.
——————-Ngày Tết âm lịch ——————–
Ngô phu nhân vẫn mang theo Ngô Diệu Ny chuẩn bị tiến cung.
Mà Vũ Văn Kính cũng mang theo Ngô Uyển Nhi vào cung.
Hai người đều là mỹ nữ tuyệt sắc, Ngô Uyển Nhi một thân váy thêu hoa, vẽ như một làn khói, làm cho cả người nàng thêm vài phần quyến rũ. Kỳ thật mặt Ngô Uyển Nhi thuộc loại đắp nặn rất tốt, nói cách đơn giản hơn nghĩa là sử dụng đồ trang sức trang nhã cũng không tệ lắm, trang điểm dung nhan như vậy buổi tối dưới ánh đèn lồng mờ nhạt, có vẻ phá lệ xinh đẹp.
Mà Ngô Diệu Ny mặc một bộ váy dài tơ vàng hoa quỳnh màu trắng, bên hông là một cái đai lưng màu đồng. Cùng với mái tóc dài đến thắt lưng, bên trên trang bị vật trang sức chuyên chúc tinh xảo của quý nữ.
Mà Ngô Diệu Ny cũng không có trang điểm gì nhiều, thân hình nàng mới 16 tuổi, nhưng nhìn qua, so với Ngô Uyển Nhi còn trẻ hơn một chút, có món quà dáng người hoàn mỹ của hệ thống, cùng với khuôn mặt, càng thêm xinh đẹp, cho nên không cần tân trang gì nhiều, chỉ cần điểm thêm chút phấn là đã ổn rồi.
Khí chất xuất trần trên người càng ngày càng rõ ràng, không cùng đẳng cấp với một đám tiểu thư quan