Ngô Diệu Ny dựa vào vai Thượng Quan Xương, liều mạng lắc đầu, ngoài miệng không ngừng kêu: “Không muốn.”
Khuôn mặt bất an ấy khiến bàn tay đang định chạm vào cổ nàng cứng lại, dần dần buông ra, rời khỏi chiếc cổ mảnh khảnh của Ngô Diệu Ny, lơ lửng giữa không trung, dừng hai giây, nắm lại thành nắm đấm, sau đó vô lực thả xuống.
Nước mắt của Ngô Diệu Ny từ trên khuôn mặt dần lăn xuống bả vai hắn, xúc giác nóng bỏng, làm tim hắn đau đớn khó tả.
Thở dài, trong lòng nghĩ: hay là chờ một chút đi.
Giữa lúc Thượng Quan Xương cố nén ý nghĩ muốn giết Ngô Diệu Ny, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân của một nhóm người đi về phía này, tinh thần Thượng Quan Xương căng thẳng, mặc dù suy đoán là quân cứu viện đến, nhưng tính cách của hắn khiến hắn phải luôn cẩn thận mọi lúc.
Tay bỗng nắm chặt thanh kiếm dưới chân.
Một đội quân do Yến Thiên dẫn đầu đột nhiên xuất hiện trước mặt Thượng Quan Xương, mọi người cùng quỳ xuống đất, giọng lành lạnh nói với Thượng Quan Xương:
“Hoàng Thượng, vi thần cứu giá chậm trễ, mong Hoàng Thượng thứ tội.”
Thượng Quan Xương nhìn Yến Thiên, tay nắm thanh kiếm chậm rãi buông ra, trong lòng ngược lại có cảm giác phức tạp, vừa vui mừng lại xen lẫn chút tiếc nuối.
Tiếc nuối vì sự xuất hiện của hắn, nhưng cũng vui mừng khi thấy hắn xuất hiện.
Tâm tư mâu thuẫn.
Một đôi mắt thông minh huyền ảo khó lường, nhìn chằm chằm Yến Thiên, một lúc lâu sau mới khôi phục lại biểu hiện ngày xưa, nói:
“Yến khanh trở về lúc nào thế?”
Nghe câu hỏi của Thượng Quan Xương, giọng nói lành lạnh của Yến Thiên vang lên, trả lời rất đúng mực:
“Sau khi vi thần vừa nhận được tin báo đã lập tức trở về.”
Liếc mắt nhìn Ngô Diệu Ny tựa vào Thượng Quan Xương ngủ say, cũng may nàng không có chuyện gì. Nhớ đến đêm hôm ấy, hắn đã đổi tổng cộng hết ba con ngựa, trên dường đi chưa từng nghỉ ngơi một khắc nào, chạy không ngừng nghỉ về Kinh thành.
Về đến nơi cũng không nghỉ ngơi, lập tức dẫn theo cấm vệ quân bắt đầu tìm kiếm.
Ròng rã ba canh giờ bọn họ mới có thể tìm được manh mối.
Lần theo căn cứ đi thẳng đến nơi này.
“Bình thân.”
Giọng nói trầm ổn vang lên.
Mặc dù cả người có hơi chật vật nhưng vẫn không làm giảm bớt khí thế của Thượng Quan Xương.
Ánh mắt Yến Thiên chợt nhìn tới áo đơn trên người Thượng Quan Xương, cùng chiếc cẩm bào rộng lớn đang khoác trên người Ngô Diệu Ny.
Trong lòng bỗng vang lên cảnh báo.
Nhưng khi nhìn tới khuôn mặt dù đang khóc nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh của nàng, trái tim hắn mới dần bình tĩnh lại.
Nghĩ về hình ảnh lúc hai người gặp nạn, những chuyện này có lẽ cũng là bình thường thôi, huống hồ hai người họ là huynh muội, đương nhiên sẽ có nhiều thứ ràng buộc hơn người thường.
Mở miệng nói:
“Tạ ơn Hoàng Thượng. Hoàng Thượng, ngài cứ để thần chăm sóc cho phu nhân của thầnlà được.”
Tuy giọng điệu vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng vẫn có thể nhận ra được trong lời nói hung hăng hơn xưa.
Ánh mắt của Thượng Quang Xương vẫn không buông tha cho bất cứ biểu cảm gì trên mặt Yến Thiên.
Theo ánh mắt của Yến Thiên nhìn về phía Ngô Diệu Ny đang nằm trên vai hắn.
Lại ngẩng đầu, vẻ mặt không quá tự nhiên nói:
“Không cần, nàng vừa mới ngủ, cứ để vậy đi.”
Cự tuyệt hành động của Yến Thiên, cẩn thận từng li từng tí ôm Ngô Diệu Ny vào lòng, hạ mi che đi sủng nịch trong mắt.
Yến Thiên không nhìn thấy ánh mắt của Thượng Quan Xương, hắn nhìn động tác cẩn thận từng li từng tí kia, tự nói với bản thân chắc do hắn quá đa nghi rồi.
Dù sao sự căm ghét của Thượng Quan Xương đối với Ngô Diệu Ny rõ như ban ngày.
Huống hồ mặc dù hắn trọng sinh, mang theo kí ức của Yến Thiên, nhưng hắn cũng không thể đoán được có một ngày Thượng Quan Xương sẽ động tâm với Ngô Diệu Ny hay không.
Điều đó khiến nội tâm hắn bất an.
Nhưng Ngô Diệu Ny vốn ngủ không được thoải mái, sau một hồi cử động, đôi mắt ướt át đột nhiên mở ra.
Miệng còn nhẹ nhàng cong lên, dụi dụi đôi mắt, liền thấy Yến Thiên đang gần trong gang tấc.
Khóe môi cong lên tạo thành ý cười nhàn nhạt, dùng âm thanh mềm mại nhu hoà nói với Yến Thiên:
“Phu quân.”
Ngô Diệu Ny giơ hai tay về phía Yến Thiên.
Trong nháy mắt, Yến Thiên cảm thấy tất cả uể oải trong người chợt tan thành mây khói.
Dưới khuôn mặt cứng ngắc của Thượng Quan Xương, Ngô Diệu Ny mơ mơ màng màng nhào vào ôm ấp của Yến Thiên, tìm một vị trí thoải mái nằm ngủ tiếp.
Hai người vẫn chưa nhìn thấy vẻ mặt của Thượng Quan Xương, nhưng cấm quân ở sau lại thấy được.
Vội vàng cúi đầu, trong mắt khiếp sợ.
Tự nói với mình, phải quên đi tất cả những gì xảy ra trước mắt, nếu không sẽ tự rước hoạ vào thân.
Thấy thế, Yến Thiên nở nụ cười dịu dàng, khẽ hôn Ngô Diệu Ny, nói bên tai nàng:
“Về nhà thôi.”
Ngô Diệu Ny một người nằm trên giường, nghĩ mãi mà không ra, đôi mày liễu xinh đẹp khẽ nhăn lại.
[ Người chơi, cô giữ động tác này hơn cả tiếng rồi đấy. ]
Hệ thống nhìn Ngô Diệu Ny đang duy trì động tác gối tay sau đầu gần cả tiếng đồng hồ, châm chọc nói.
Ngô Diệu Ny nhớ lại một giấc mơ, chậm chạp mở miệng hỏi:
“Ngày hôm qua tôi nằm mơ, giấc mơ ấy rất vụn vặt, có xuất hiện bóng lưng của một nam nhân, không biết vì sao tôi lại cảm thấy vị nam nhân ấy lại là người đẹp nhất, tốt nhất trên thế giới này; sau đó lại đột nhiên biến thành hình ảnh của nam nhân ấy cùng một nữ nhân, chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy nam nhân kia rất quen thuộc, cậu nói xem như thế có kỳ quái không?”
Hệ thống vừa nghe, liền cười ha ha nói với Ngô Diệu Ny:
[ Không phải chỉ là một giấc mơ sao? Có gì ngạc nhiên chứ? ]
Ngô Diệu Ny lắc đầu một cái, phản bác:
“Vốn dĩ tôi cũng không cảm thấy kỳ quái đâu, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại có cảm giác đau lòng đối với nam nhân ấy.”
“Vậy thì có gì kì lạ chứ, cô vốn biết hắn mà.”
Hệ thống nhỏ giọng thì thầm.
Ngô Diệu Ny còn đang suy tư về hình ảnh trong mộng ngày hôm qua nên không nghe thấy hệ thống nói gì, liền hỏi lại:
“Cậu nói cái gì?”
[ A, không có gì, chỉ là một giấc mơ mà thôi, đáng để cô như vậy sao? Nếu như thật sự quen thuộc, sớm muộn gì cũng sẽ nhìn thấy thôi! ]
Ngô Diệu Ny cảm thấy rất đúng, gật gật đầu nói:
“Vậy cũng đúng, không phải chỉ là một giấc mơ thôi sao? Quên đi, không nghĩ nữa, đột nhiên tôi thấy đói bụng, để tôi kiếm gì đấy ăn đã.”
Sờ sờ cái bụng đói, Ngô Diệu Ny bò dậy