Ngự thư phòng.
“Ái khanh, lập tức phái năm vạn binh đi biên cương hỗ trợ.”
Thượng Quan Xương quyết đoán ra lệnh.
“Bộp” một tiếng, một vị đại thần già quỳ xuống đất, hô lớn:
“Hoàng Thượng hãy cân nhắc! Nếu như phái binh trợ giúp biên cương, Nhị Hoàng tử ở kinh thành nhất định sẽ thừa cơ tạo phản, hậu quả chỉ nghĩ thôi cũng đã không thể tưởng tượng được!”
Thượng Quan Xương liếc mắt nhìn đại thần đang quỳ, đôi mắt thâm thúy càng trở nên thần bí, sau đó phất tay nói:
“Tâm ý Trẫm đã quyết.” Trầm mặc một lát, trong mắt chợt lóe một tia không tha, kiên định nói: “Nhớ phải đưa Công chúa đến biên cương an toàn.”
Hắn sẽ bảo vệ Yến Thiên, Diệu Ny hắn lại càng phải bảo vệ.
Thượng Quan Xương xoay người đi vào phòng trong, nhìn Ngô Diệu Ny đang ngủ say, bả vai đơn bạc lộ ra ngoài.
Trên da thịt trắng noãn như sương có chút dấu vết xanh tím.
Tay Thượng Quan Xương chậm rãi chạm vào lông mày Ngô Diệu Ny như muốn làm giãn nó ra.
Ngón tay chậm rãi xoa từ mi tâm, ánh mắt, hai má rồi cái miệng nhỏ nhắn.
Ngô Diệu Ny hơi hơi mở khóe miệng, Thượng Quan Xương nhân cơ hội hôn nàng, hắn đưa lưỡi vào trong miệng Ngô Diệu Ny, hút lấy nước của nàng.
Một đôi tay bắt đầu với vào chăn bông, chạm vào làn da trơn nhẵn của Ngô Diệu Ny.
Thật lâu sau mới buông ra, cặp mắt sâu không thấy đáy giờ phút này như có một ngọn lửa cực nóng, muốn đốt cháy tất cả.
Biên cương.
Ngô Diệu Ny mặc một bộ váy dài đỏ dựa sát vào cẩm bào màu trắng của Yến Thiên, đỏ trắng dung hợp, tương xứng như vậy.
Ánh mắt hai người nhìn cảnh tượng huyên náo xa xa, khóe miệng Yến Thiên cong lên mỉm cười, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo thâm tình vang lên bên tai Ngô Diệu Ny:
“Diệu Ny, sắp tới là Nguyên Tiêu rồi.”
Lời nói của Yến Thiên mang theo hoài niệm nào đó, nhưng không kể cho Ngô Diệu Ny.
Thấy Ngô Diệu Ny không có phản ứng gì, Yến Thiên nghi hoặc nói: “Nàng thật sự không nhớ rõ sao?”
Rõ ràng động tác cử chỉ đều giống nhau, cho hắn cảm giác giống hệt nhau, nhưng vì sao lại không còn trí nhớ?
Ngô Diệu Ny thu hồi ánh mắt, dùng đôi mắt trong suốt nghi hoặc nhìn Yến Thiên, không rõ nói:
“Phu quân, chàng đang nói gì vậy? Diệu Ny nghe không rõ?”
Nguyên Tiêu có ý nghĩa gì sao?
Ngô Diệu Ny cúi đầu trầm tư, luôn cảm thấy Yến Thiên biết chuyện gì đó mà mình không biết. Có đôi khi hành động của hắn trong lúc vô tình có thể chạm đến đến tâm nàng; biết nàng thích gì, để ý cái gì, điều này khiến Ngô Diệu Ny nghi ngờ.
Đôi mắt tuyệt mỹ của hắn lóe lóe, đang muốn giải thích, đột nhiên một sĩ binh chạy đến dưới chân Yến Thiên, thở không kịp thở lớn tiếng nói:
“Báo, Tướng quân, có mật hàm ở kinh thành đưa đến.”
Nhìn binh lính chật vật trước mặt, Yến Thiên cau mày tiếp nhận.
Mở mật hàm ra, đôi mày Yến Thiên cau lại, trong con ngươi thâm thúy ẩn ẩn sắc lạnh, mật hàm trên tay tức khắc bị hắn vo thành một cục.
Nhìn phản ứng của Yến Thiên, Ngô Diệu Ny đỡ lấy cánh tay Yến Thiên lo lắng nói:
“Phu quân, tín hàm nói gì vậy?”
Giọng nói mềm mại làm cho người ta cảm thấy thoải mái, sắc mặt Yến Thiên hơi giãn ra một chút.
Yến Thiên quay đầu ôm Ngô Diệu Ny vào lòng, một bàn tay vòng qua ôm Ngô Diệu Ny, chậm rãi cọ xát váy áo của nàng, đáy lòng vọng lại thanh âm nói: “Diệu Nhi, kinh thành rối loạn rồi.”
Ngô Diệu Ny kinh ngạc ngẩng đầu, vừa vặn chạm vào cái cằm trơn bóng của Yến Thiên.
Giọng nói lạnh lùng lại vang lên, giải thích nghi hoặc trong lòng Ngô Diệu Ny: “Nhị Hoàng tử tạo phản, Hoàng Thượng……” Dừng một chút mới nói: “Mất tích!”
Thượng Quan Xương mất tích?
Ngô Diệu Ny ngẩng đầu, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Yến Thiên:
“Hoàng huynh mất tích?”
Ngô Diệu Ny luôn cảm thấy tin tức này không chân thật, Thượng Quan Xương tâm tư kín đáo, thông minh tuyệt đỉnh, sao chỉ trong mấy ngày ngắn ngủn lại xuất hiện biến cố lớn như vậy?
Nàng nhớ tới mấy ngày trước, khi tỉnh lại nàng đã xuất hiện ở biên cương, bên cạnh là Yến Thiên vẻ mặt lo lắng, nàng nhúc nhích thân thể đau nhức, xuất hiện ở biên cương, nàng thực hiện giao dịch cùng Thượng Quan Xương, không biết rằng ở kinh thành lại biến cố như vậy.
Có phải Thượng Quan Xương ngay từ đầu đã có quyết định này.
Nhớ tới Thượng Quan Xương cuồng dã bá đạo cùng với ánh mắt nồng đậm mê luyến, tâm Ngô Diệu Ny bắt đầu có chút đau, ánh mắt có chút chua xót.
Vùi đầu vào vòng ôm của Yến Thiên, thật lâu sau, mang theo không xác định hỏi Yến Thiên:
“Phu quân, chúng ta trở về?”
Đúng vậy, chúng ta trở về sao? Giá trị hảo cảm của Thượng Quan Xương hiện tại là 95%, nhưng của Yến Thiên vẫn dừng ở 30%, không hề tăng chút nào.
Nhiệm vụ lần này làm cho nàng tâm lực đều tiều tụy.
Chỉ thấy Yến Thiên lắc đầu, trên mặt sâu không lường được bình tĩnh:
“Ta nghĩ không cần!”
Ngô Diệu Ny theo ánh mắt Yến Thiên nhìn vẻ mặt đắc ý ở cửa, Chưởng đốc Thiệu Kính lấm la lấm lét, khóe miệng gợi lên một tia châm chọc.
Xác thực không cần.
Chỉ thấy Chưởng đốc Thiệu Kính bộ mặt tiểu nhân đắc ý, vênh váo tự đắc đi về Yến Thiên nói:
“Yến đại nhân quả nhiên liệu sự như thần, ta phụng mệnh Nhị Hoàng tử, à, không đúng, hiện tại hẳn là mệnh lệnh của Hoàng Thượng, ban cho Yến đại nhân một ly rượu ngon. Hoàng Thượng nói, Yến Tướng quân vất vả, công lao lớn nên ban thưởng rượu ngon. Hoàng thượng suy nghĩ vì Yến đại nhân như thế, Yến đại nhân có phải nên tạ ơn hay không?”
Nói xong nhìn Yến Thiên, hy vọng có thể thấy sự thất kinh trên mặt hắn hoặc là có thể thấy hắn quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, chỉ tiếc là Yến Thiên đã làm cho hắn thất vọng rồi.
Nhìn Yến Thiên vân đạm phong khinh, Chưởng đốc Thiệu Kính càng thống hận, đời này người hắn muốn giết nhất chính là Yến Thiên. Dựa vào cái gì khi hắn đứng cùng với Yến Thiên, cái gì tốt đều là của hắn ta: mỹ nhân, quyền lợi….; còn hắn thì sao, ngay cả con chó cũng không có, may là, đã trôi qua rồi.
Ánh mắt nhìn về Ngô Diệu Ny trong lòng Yến Thiên, trách không được khiến cho Nhị Hoàng tử thần hồn điên đảo, quả nhiên là vưu vật, trong ánh mắt hiện vẻ đáng khinh, không tự chủ được liếm liếm bờ môi khô nứt, nói với Ngô Diệu Ny:
“Về phần Yến phu nhân, Hoàng Thượng còn nói, nếu Yến phu nhân nguyện ý hồi kinh phụng dưỡng Hoàng Thượng, Hoàng Thượng sẽ phong người làm quý phi, ta nghĩ Yến phu nhân là người thức thời, nhất định sẽ không làm cho tiểu nhân thất vọng.”
Nói xong, Chưởng đốc Thiệu Kính si mê nhìn khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của Ngô Diệu Ny, mỹ nhân mà giết thì thật đáng tiếc.
Có thể mang nàng về, Hoàng thượng nhất định sẽ ban thưởng cho hắn.
Vả lại trên đường nói không chừng có thể hưởng thụ tư vị mỹ nhân một phen.
Chỉ thấy Ngô Diệu Ny chán ghét nhìn thoáng qua người đang đánh giá soi mói nàng, sau đó quay đầu nhìn Yến Thiên cao hơn nàng một cái đầu, nắm lấy tay Yến Thiên, kiên định nói:
“Không cần, phu quân ở đâu, thiếp sẽ ở đó!”
Yến Thiên cười một cái, nhìn Chưởng đốc Thiệu Kính xẹt qua sát ý, chỉ là ánh mắt không biết thu liễm kia của hắn liền đủ để lấy mạng hắn ta.
Mà Chưởng đốc Thiệu Kính thấy Ngô Diệu Ny như thế, không tán thưởng, không đón chào nữa mà âm trầm tàn bạo mang theo hận ý nói:
“Đã như vậy, đừng trách ta không lưu tình, người đâu, ban thưởng rượu.”
Nhìn ly rượu độc tinh xảo, Chưởng đốc Thiệu Kính cười nhăn cả mặt.
Thấy bộ dạng tiểu nhân đắc ý của Chưởng đốc Thiệu Kính, Yến Thiên vẫn như trước không hề có một chút hoảng hốt, vẻ châm chọc trên mặt không nhanh không chậm nói:
“Hừ, Thiệu Kính ngươi không phải là một con chó trong tay Nhị Hoàng tử thôi sao, sống chết của Yến Thiên ta không tới phiên ngươi quyết định.”
Bị Yến Thiên nói đến chuyện hắn để ý nhất, Thiệu Kính thẹn quá thành giận, chỉ vào mũi Yến Thiên mắng:
“Yến Thiên, ngươi dám kháng chỉ sao, ngươi cho rằng ngươi vẫn là Tướng quân uy phong sao? Ta là chó, còn ngươi hiện tại thì không bằng con chó.”
Không có Thượng Quan Xương, Yến Thiên có thể làm được cái gì.
Đôi mắt Yến Thiên nhắm lại, sau đó liếc mắt về phía sau, lập tức có người tiến lên chặt đứt bàn tay Thiệu Kính đang chỉ Yến Thiên. Mất đi một bàn tay trong nháy mắt hắn ta té trên mặt đất kêu lên. Nhìn Thiệu Kính dưới đất, Yến Thiên lạnh lùng nói:
“Thiệu Kính, ngươi đừng quên, chỗ này là biên cương, là thiên hạ của Yến Thiên ta, cho tới bây giờ không có người nào dám diễu võ giương oai trong địa phương của ta.”
Lúc Yến Thiên nói những lời này, khí thế trên người không thua Thượng Quan Xương .
Mi kia mắt kia, không khác biệt.
Mà người hầu phía