Edit: Uyên tiệp dư.
Beta: Mun chiêu nghi.
“Ninh ca ca.” Ngô Diệu Ny bước vào phòng thì thấy Hầu Ninh ngồi một mình trước bàn đọc sách, một tay cầm sách, tập trung tinh thần. Hắn mặc trường bào màu tím, tóc dài đen như mực như vừa mới được gội, lười biếng đặt ở phía sau. Khẽ mỉm cười, trước đây Ngô Diệu Ny không chịu được đàn ông nào mà để tóc quá dài, nhất là còn dài hơn cả phụ nữ, nhưng mái tóc ẩm ướt của Hầu Ninh lại không hề lôi thôi, mà ngược lại, càng thêm tao nhã xuất trần. Hầu Ninh như vậy nói là đệ nhất mỹ nam của Thiên giới cũng không có gì là quá. Ngô Diệu Ny thật không biết dùng từ ngữ nào để hình dung vẻ ngoài xuất trần của hắn. Con ngươi đảo một vòng hiện lên sự lém lỉnh, sau đó Ngô Diệu Ny rón rén đi vòng một vòng lớn trong phòng, ra phía sau Hầu Ninh. Ở trang sách Hầu Ninh đang nhìn đột nhiên xuất hiện một bàn tay nhỏ trắng nõn mềm mại. Hầu Ninh thấy thế, đôi mắt lành lạnh chợt xuất hiện nét ôn hòa chỉ khi có Ngô Diệu Ny, nói: “Sao lại về đây rồi?” Ngô Diệu Ny nhún vai nói: “Đưa quần áo xong thì trở về thôi!” Nhớ tới ánh mắt sợ hãi và chột dạ của Tịch Lãnh Nhã, Ngô Diệu Ny biết ngay nhất định là độc kia bắt đầu có tác dụng. Bây giờ có lẽ Tịch Lãnh Nhã đã bắt đầu nghi ngờ mình uống phải rượu độc, đang bắt đầu nghĩ mọi cách để che giấu khuôn mặt mình. Nhớ tới gương mặt bị hủy hoại của nguyên chủ, chán nản xuất hiện trên vách núi, nếu như không phải được một mỹ nam mặc y phục màu đỏ có đôi mắt lạnh lẽo giúp đỡ, có lẽ tất cả mọi người ở đảo Bồng Lai đều thấy được khuôn mặt xấu xí đó. Đến lúc đó chỉ sợ dù có thể lấy lại được nhan sắc thì nguyên chủ vẫn không còn mặt mũi nào để nhìn mọi người nữa, vẫn tiếp tục coi thường mạng sống của bản thân. Hạ giới ngàn năm và nhân phẩm bị huỷ hoại là hai chuyện khác nhau. Không suy nghĩ nữa, Ngô Diệu Ny vòng tay qua cổ Hầu Ninh, thân mật tựa đầu lên bả vai hắn, đôi mắt trong như nước chăm chú nhìn khuôn mặt anh tuấn của Hầu Ninh, tựa như nhìn thế nào cũng không đủ. Mái tóc dài cứ thế mà tung bay trên vai và trước ngực Hầu Ninh. Hầu Ninh cũng không trách mắng, khóe miệng lại nhếch lộ nụ cười sủng ái, tiếp tục xem sách trên tay, vô tình nhìn thấy Ngô Diệu Ny đang dựa trên bả vai mình. Trên mặt hai người ẩn chứa tình cảm, không cần nói cũng biết đối phương đang nghĩ gì, không khí giữa hai người cũng trở nên hòa hợp hơn. Ngô Diệu Ny hiếu kỳ nhìn quyển sách của Hầu Ninh. Nó chi chít chữ phồn thể, cô nhìn còn thấy đau đầu. Quả nhiên cô không hợp với việc đọc sách, cũng khó trách học tiên thuật lại kém đến vậy. Tuy không học được tiên thuật nhưng cô không hề lo lắng cho tu vi của mình chút nào, đôi mắt trong suốt lại càng thêm xinh đẹp, nén cười nhìn Hầu Ninh. Tuy Hầu Ninh không nói nhưng cô biết mỗi lần mình ngủ, Ninh ca ca của cô sẽ lén lút truyền chân khí để nâng cao tu vi của cô. Ninh ca ca đối xử với cô thật tốt, lòng Ngô Diệu Ny giống như uống được rót mật vậy. Đột nhiên nhớ tới quần áo may hai ngày trước, hôm nay đưa tới nhưng vẫn chưa thử. Đôi mắt mèo đang nhắm đột nhiên mở ra, nhảy khỏi người Hầu Ninh, chạy vào phòng trong, Hầu Ninh thấy thế, bất đắc dĩ lắc đầu. Chốc lát sau, Ngô Diệu Ny cầm một chiếc váy màu tím có đính trân châu và một chiếc váy màu đỏ thêu hoa văn đến trước mặt Hầu Ninh nói: “Ninh ca ca, cái nào đẹp hơn?” Hết cách rồi, trời sinh nữ nhân đều thích chưng diện, huống chi Ngô Diệu Ny còn làm nghề thiết kế nữa. Lại càng thêm nhạy cảm với những thứ xinh đẹp. Lần trước Ngô Diệu Ny nhìn thấy y phục tân nương được thêu tỉ mỉ của Tịch Lãnh Nhã thì đã ngứa ngáy rồi, cũng nhờ thêu hai cái, cuối cùng cũng đến tay cô. Hầu Ninh nhìn Ngô Diệu Ny nghiêm túc khoa tay múa chân, sau đó cười nói: “Đều đẹp!”, trong mắt không có thiếu kiên nhẫn chút nào cả. Hầu Ninh như vậy cực kỳ hấp dẫn. Không ngờ một nam tử vốn lạnh lùng lại nhìn mình bằng ánh mắt yêu chiều, thật lòng chọn quần áo cho mình, đây chắc có lẽ là vẻ mặt tình cảm nhất trong thế giới này. Chốc lát sau, khuôn mặt của Ngô Diệu Ny lại trở nên bối rối, cả hai cái đều đẹp, cô biết chọn cái nào đây? “Nhưng muội không thể mặc cả hai cái được.” “Vậy màu tím đi!” Hầu Ninh chỉ tay vào một món trên tay Ngô Diệu Ny, nói. Thật ra là do hắn cảm thấy màu tím khá hợp với bộ y phục mà hắn đang mặc. Lén lút liếc nhìn cẩm bào màu tím trên người mình một cái, lần đầu tiên Hầu Ninh cảm thấy quần áo cũng có thể khiến người khác vui vẻ đến vậy. Chẳng hạn như hắn rất thích bộ y phục đang mặc này. Vậy mà Ngô Diệu Ny lại càng trở nên hoang mang, bắt đầu nghi ngờ có phải do mình mặc đồ đỏ rất khó coi nên Hầu Ninh mới nói như vậy hay không, cô thấp thỏm hỏi: “Lẽ nào mặc đồ đỏ rất khó coi sao?” Đặt quần áo ở trước mặt, cũng có thể đó, ánh mắt lại càng thêm nghi hoặc. Hầu Ninh vẫn kiên định đáp: “Màu tím không đẹp sao?” Không trực tiếp trả lời vấn đề của Ngô Diệu Ny, khiến cho cô càng thêm rối, nói: “Lẽ nào muội mặc đồ đỏ rất xấu sao?” Thấy Ngô Diệu Ny như vậy, Hầu Ninh có cảm giác, nếu hôm nay không nói cho cô biết cái nào đẹp, cô sẽ không bỏ qua đâu. “Đều đẹp, chỉ là nếu mặc màu tím thì sẽ đẹp hơn thôi.” Hầu Ninh không thèm để ý đến mồ hôi lạnh sau gáy, ánh mắt hơi lấp lóe, sau đó dịu dàng nói. Nghe được câu trả lời khiến mình thỏa mãn, Ngô Diệu Ny cười tươi, nói: “Ừm, vậy thì nghe theo Ninh ca ca.” Cầm hai bộ quần áo vội vã chạy vào phòng trong, nửa khắc đồng hồ sau, Ngô Diệu Ny nhảy nhót xuất hiện trước mặt Hầu Ninh, đôi chân như ngọc đạp trên chiếc thảm màu xám, trông rất đáng yêu. Giọng nói vốn trong trẻo, thoải mái lại mang theo chút gì đó quyến rũ: “Đẹp không?” Ngô Diệu Ny tạo một tư thế khá khiêu gợi, không biết xấu hổ dò hỏi Thượng tiên đảo Bồng Lai. “Rất đẹp!” Hầu Ninh bước từng bước đến trước mặt Ngô Diệu Ny, thấp giọng dịu dàng nói. Không thể không nói, Ngô Diệu Ny rất biết ăn diện. Bộ y phục màu tím kia chỉ thể hiện ba phần khí chất vốn có của cô, cộng thêm bốn phần quyến rũ, khác với sự quyến rũ của Tịch Lãnh Nhã, vẻ quyến rũ