Edit: Uyên tiệp dư.
Beta: Mun chiêu nghi.
“Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc.”
Ngô Diệu Ny mặc một bộ âu phục già giặn, dưới chân là giày cao gót khoảng mười centimet, tóc xoăn dài rũ trên áo, vóc người cao một mét sáu mươi lăm đứng trước cửa phòng làm việc của Tổng Giám đốc, một tay cầm đơn xin từ chức, lễ phép gõ cửa phòng làm việc, không thấy trả lời, cô hơi ngạc nhiên nên lắng nghe thử âm thanh bên trong.
Tiếng thở hổn hển của đàn ông cùng với tiếng rên rỉ của phụ nữ giúp cô hiểu rõ bên trong đang làm chuyện gì.
Cô cau mày, trong mắt là sự chán ghét.
Tạm dừng khoảng hai ba giây, Ngô Diệu Ny mím môi, gõ mạnh hơn vào cửa văn phòng, rốt cuộc cũng cắt ngang được hai người đang đắm chìm trong cơn hoan ái.
Từ Mặc nhíu mày, gương mặt tuấn tú hiện rõ vẻ không kiên nhẫn, nói về phía cửa: “Ai?”
Nghe thấy tiếng thở dốc của Từ Mặc, khóe miệng Ngô Diệu Ny nhếch lên một nụ cười trào phúng, sau đó chậm rãi nói:
“Là tôi, Ngô Diệu Ny.”
Từ Mặc kinh ngạc, nhớ hôm qua mới nói muốn nếm thử hương vị của phụ nữ chín chắn, hôm nay đã đưa đến cửa, môi mỏng gợi lên nụ cười tà tứ.
Thay cho sự không kiên nhẫn vừa rồi, chừng một phút sau, Ngô Diệu Ny lại nghe giọng của Từ Mặc: “Mời vào.”
Sau khi cửa phòng mở ra, hình ảnh đầu tiên Ngô Diệu Ny nhìn thấy chính là Từ Mặc bình tĩnh ngồi trước bàn làm việc, bật cười trong lòng, giây tiếp theo một cô gái mặc trang phục xuyên thấu màu đen, khuôn mặt ửng đỏ, quần áo hỗn loạn đứng bên cạnh anh ta, không cần nói thì Ngô Diệu Ny cũng biết hai người này vừa mới làm gì, không khí tựa hồ còn vương lại mùi mờ ám.
Thản nhiên nhìn thoáng qua, cô nhớ cô gái này, chính là người cùng Từ Mặc cười nhạo cô trong văn phòng vào đêm trước khi cô xuyên qua.
Cô gái kia thấy người tới là Ngô Diệu Ny thì ngước cằm lên đắc ý với cô, giống như đang khoe khoang gì đó.
Cũng khó trách, bây giờ Ngô Diệu Ny cô là một bà lão 29 tuổi, thật sự không thể so với những cô gái đang tuổi xuân xanh hai mươi bốn, hai mươi lăm.
Đương nhiên phụ nữ vốn thích khoe khoang.
Nếu là trước kia, Ngô Diệu Ny chắc chắn sẽ thấy đau lòng nhưng bây giờ, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, cô đã không còn ngốc nghếch như trước kia nữa, huống chi bây giờ cô chắc chắn rằng mình không thích Từ Mặc.
Học theo Hầu Ninh dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn cô gái kia, không có một chút ghen tị hay đau lòng nào cả, sau đó quay đầu nhìn Từ Mặc. Đối với sự bình tĩnh của anh ta, cô cũng rất bội phục, nếu không phải chính tai cô nghe được, cô thật sự sẽ không tin Từ Mặc và cô gái kia đã làm những chuyện dó.
Ngô Diệu Ny dừng một chút, nói: “Giám đốc Từ, tôi có việc tìm anh.”
Sau đó liếc mắt nhìn cô gái vẫn còn đang ở trong phòng.
Ý tứ không cần nói cũng biết.
Mà trong mắt Từ Mặc, Ngô Diệu Ny lạnh nhạt như hôm nay có gì đó khang khác, ngược lại càng thêm khí chất so với cô già giặn của trước kia, khiến hắn chợt cảm thấy hứng thú.
Từ Mặc chính là như vậy, lúc phụ nữ sùng bái anh ta, anh ta sẽ cảm thấy đó là lẽ đương nhiên; anh ta hưởng thụ sự sùng bái của họ, khinh bỉ phụ nữ nông cạn; nhưng một khi phụ nữ không chú ý đến anh ta nữa, anh ta lại cảm thấy hứng thú, là tính cách điển hình của tra nam [1].
[1] chỉ đàn ông xấu xa, đểu cáng, chuyên lợi dụng phụ nữ, không đáng mặt đàn ông
Thấy thế, Từ Mặc đưa mắt ra hiệu cho cô gái kia, ý bảo cô ta đi ra ngoài. Cô ta có chút kinh ngạc, đôi mắt đẹp tỏ ý không phục, trừng Ngô Diệu Ny, nhưng Ngô Diệu Ny không liếc mắt nhìn cô ta lấy một lần nên cô ta đành bất đắc dĩ phải làm theo. Khi xoay người ra cửa, cô ta lại liếc mắt nhìn Từ Mặc một cái, hy vọng anh ta có thể thay đổi suy nghĩ, như thế nào đi nữa thì cô ta cũng hấp dẫn hơn bà lão gần ba mươi tuổi trước mắt này.
Nhưng không ngờ cô lại nhận được ánh mắt cảnh cáo của Từ Mặc, cô đương nhiên hiểu điều đó. Lúc này cô mới thức thời đóng cửa phòng rời đi.
Sau đó, sắc mặt Từ Mặc vẫn như bình thường, tựa người lên chiếc ghế da, ánh mắt phóng đãng không hề kiềm chế nhìn Ngô Diệu Ny, nói: “Có chuyện gì không?”
Ngô Diệu Ny nhìn Từ Mặc, trong lòng không có bất cứ cảm xúc nào, cô càng thêm xác định rằng mình không thích anh ta.
Có lẽ cái cô thích chính là khí chất của Từ Mặc, một loại khí chất lạnh lùng, khí chất này có chút tương tự với Hầu Ninh. Từ Mặc luôn như vậy với những người sùng bái anh ta, vì khinh thường cho nên ra vẻ lạnh lùng, là một chiếc mặt nạ ngụỵ trang mà lúc trước cô không nhận ra được.
Đương nhiên cô cảm kích Từ Mặc, cảm kích anh ta lần đầu tiên gặp đã ra tay giúp đỡ cô, mặc dù hiện giờ biết anh ta là kẻ dối trá, nhưng Ngô Diệu Ny không phải người lấy oán trả ơn, cô vẫn giống lúc trước, cảm ơn anh ta lúc đó đã giúp mình.
Nghe thấy tiếng đóng cửa của cô gái, Ngô Diệu Ny đặt đơn xin thôi việc lên bàn.
Thấy đối phương nghi ngờ liếc mắt nhìn, Ngô Diệu Ny mở miệng giải thích:
“Tôi muốn từ chức!”
Đầu tiên là Từ Mặc sửng sốt, nụ cười tự cho là sát gái trên gương mặt phóng đãng không câu nệ đột nhiên biến mất, biến thành mười phần quan tâm, vội vàng đứng lên đi đến bên cạnh Ngô Diệu Ny, vịn bả vai cô nói:
“Sao vậy? Có phải gặp chuyện gì không vui không? Nếu là người khác bắt nạt cô thì cứ nói cho tôi biết, tôi giúp cô hết giận.”
Lời nói tràn ngập sự đau lòng.
Ngô Diệu Ny cười lạnh, nhìn Từ Mặc, rất muốn hỏi rằng phải chăng anh rất hy vọng tôi bị cười nhạo, bị bắt nạt nên mới hỏi như vậy?
Cô là một cô gái hai mươi chín tuổi, dù không có đầu óc, nhưng lăn lộn trong công ty năm năm, cũng không phải không biết phản kháng khi bị người khác vô duyên vô cớ bắt nạt sao?!
Thật cho rằng cô là người mới sao?
Phụ nữ chỉ khi ở trước mặt người đàn ông mà mình thật sự yêu mới thể hiện sự yếu đuối, tuy rằng thật sự không muốn thừa nhận lúc trước mình ngu xuẩn, nhưng khi ở trước mặt Từ Mặc, cô thật sự rất hay tỏ ra yếu đuối hơn bình thường một chút.
Quả nhiên tình cảm không còn, đối xử với người khác cũng sẽ khác theo.
Nếu là lúc trước, Ngô Diệu Ny nhất định sẽ cảm động đến nỗi cười hihi haha, nhưng bây giờ bản thân lại cảm thấy dối trá, vô cùng dối trá.
Cẩn thận tránh tay của Từ Mặc, Ngô Diệu Ny đáp:
“Không phải, là tại đột nhiên tôi cảm thấy không thích hợp với công việc này nữa.”
Từ Mặc cho rằng Ngô Diệu Ny là nói giỡn, vì từ lúc bước vào đến giờ cô ấy đều tỏ ra khá bình tĩnh, anh ta lại tự cho là ghen tị với cô gái vừa mới đi ra kia; nhìn làn da bóng loáng trắng noãn, sắc đẹp tinh tế của Ngô Diệu Ny, trong lòng anh ta lại càng tự cho là mình tốt đẹp; đương nhiên anh ta cũng không nghĩ rằng Ngô Diệu Ny biết anh ta làm gì ở văn phòng, nên càng thêm dịu dàng nói:
“Cô vẫn luôn làm hết phận sự của mình trong công việc, biểu hiện rất xuất, sao có thể không thích hợp được? Nói nguyên nhân thật sự cho tôi biết được không? Nếu lý do không phải là người khác bắt nạt, vậy có phải là về vấn đề đãi ngộ không?”
Da gà nổi lên