Edit: Uyên tiệp dư.
Beta: Mun chiêu nghi
“Vũ Văn cát, lần đầu tiên trong đời ta hận một người!”
“Lần đầu tiên hận một người!”
Ánh mắt căm hận ấy, nỗi tuyệt vọng giăng kín ấy khiến ta bật dậy lúc nửa đêm. Giấc mơ này đã trói buộc ta suốt trăm năm, rốt cuộc ta đã làm gì khiến một cô gái căm hận ta tới vậy? Ta không thể nào biết được. Hình ảnh trong mơ lúc nào cũng lộn xộn, từ đó đến nay ta vẫn chưa tìm được nguyên nhân của sự căm hận ấy, cứ như tiềm thức của ta đang cố hết sức lãng quên nó.
Ta biết nàng tên Diệu Ny, Ngô Diệu Ny, bởi vì trong mơ ta gọi nàng như vậy. Khi tức giận sẽ nghiến răng nghiến lợi hét tên nàng, lúc động tình lại lén lút gọi nàng Diệu nhi; trong mơ có khi nàng cười tươi như hoa, nghịch ngợm ranh ma, mơ màng đáng yêu, cũng có khi khuynh quốc khuynh thành… Nhiều biểu cảm đếm không xuể, nhưng cái nào cũng có thể khiến lòng ta rung động.
Không ngờ lại có một người con gái có thể khiến hồn ta bay bổng chỉ bằng một ánh mắt, đêm về ngủ không yên.
Bắt đầu từ sự nghi ngờ, hiếu kỳ, cuối cùng ta lại chờ mong nàng xuất hiện trong mơ vào ban đêm.
Nhưng ánh mắt căm hận tuyệt vọng của nàng cũng nhiều lần xuất hiện trong giấc mơ của ta, mỗi lần mơ tới cảnh ấy cả trái tim ta không kiềm được sự đau đớn, nỗi đau như ngàn vạn mũi tên xuyên qua tim.
Hình phạt nặng nhất trên thế giới này cũng chỉ là vạn tên xuyên tim, mà ta, lại phải thường xuyên chịu đựng hình phạt này.
Ta hận sao? Không, ta không hận, dường như còn vui vẻ chịu đựng.
Từ nhỏ ta đã không sợ khổ, lúc ta đến tuổi 100 tu vi đã đuổi kịp không ít trưởng lão Ma giới. Mỗi người trong Ma giới đều nói ta là thiên tài, thực ra ta chỉ là không sợ khổ mà thôi. Nỗi khổ khi tu luyện ta đều có thể cắn răng chịu được, bởi vì có khổ hơn nữa cũng không bằng một phần mười cái đau khi tim bị đâm thủng.
Ở vào khoảng tuổi 150, ta bị tẩu hỏa nhập ma, tuy được cứu đúng lúc nhưng từ đó về sau ta không còn cảm nhận được sướng vui đau buồn nữa, nhưng dù tất cả cảm giác đều biến mất ta cũng không thể quên được sự đau đớn đến từ sâu trong linh hồn kia.
Nó gần như đã trở thành một phần trong máu ta.
Nếu ta kể chuyện này cho người khác chắc chắn sẽ không ai tin, không ai tin chuyện một giấc mơ có thể mang đến cho Vua của Ma giới sự dao động đến vậy, mà ta cũng sẽ không nói, bởi một khi nhược điểm của ta bị kẻ khác biết được thì đó sẽ là ngày tàn của Ma giới.
Việc ta làm chỉ là chôn nhược điểm này sâu tận đáy lòng.
Ta tưởng rằng mình sẽ dần quên, lại không biết tình cảm dưới sự ấp ủ của thời gian sẽ ngày càng sâu nặng.
Không biết từ khi nào ta đã xuất hiện cạnh vách núi, đột nhiên nhớ tới dáng vẻ nhát gan sợ hãi của Diệu nhi trong mơ, nàng run rẩy nói với ta rằng nhảy xuống sẽ chết.
Ta biết cặp mắt sắc bén rét lạnh của mình giờ đã trở nên rất dịu dàng.
Thật ra mỗi lần nhớ tới Diệu nhi ánh mắt của ta sẽ thật ấm áp, trong thế giới của mình, ta chỉ cho phép Diệu nhi trở thành người đặc biệt.
Có khi là do ảo giác, hoặc ta quá nhung nhớ Diệu nhi nơi giấc mơ, nên nàng mới xuất hiện, xuất hiện trong tầm mắt của ta.
Nỗi kinh ngạc chiếm cứ đôi mắt ta.
Rõ ràng dung mạo của nàng và trong mơ hoàn toàn khác nhau, thế nhưng điểm tương tự giữa hai chân mày ngay lập tức khiến ta nhận ra nàng là Diệu nhi.
Con người là vậy, một số người dù xuất hiện trước mặt ngươi ngàn vạn lần ngươi cũng không nhớ được, thế nhưng lại có vài người chỉ cần nhìn thoáng qua thì biết rằng nàng chính là người ngươi tìm kiếm. Ví như Ngô Diệu Ny.
Theo bản năng cứu người con gái đang tuyệt vọng này, khi nhìn thấy khuôn mặt hoàn toàn thay đổi của nàng, ta liền biết, đó là do thuốc hủy dung của Ma giới gây nên. Nhớ lại mấy ngày trước thuốc hủy dung đột nhiên bị trộm, ta đã rõ, thuốc hủy dung là bị người của Tiên giới trộm đi, hừ, ta nhịn không được cười khẩy, những kẻ tiên nhân này miệng đầy đạo nghĩa, nhưng có khi còn chẳng bằng ma quỷ chúng ta, chí ít xưa nay chúng ta đều quang minh chính đại.
Ta nhìn Diệu nhi, yên lặng nói: Thần Tiên không cứu được nàng, nhưng ta có thể.
Nhìn gương mặt bị độc dược phá hủy đến nát bét kia ta không hề cảm thấy đáng sợ và buồn nôn, mà là đau lòng, tràn đầy đau lòng, sự đau lòng kèm theo nỗi mừng rỡ khi được gặp lại sau lâu ngày xa cách.
Ta chậm rãi xoa xoa khuôn mặt phủ kín những vết sẹo gồ ghề của nàng, những thứ này vốn không phải là thứ nàng phải chịu đựng, ở trong đầu của ta, nàng hẳn nên đứng một chỗ không lo không nghĩ tươi cười như hoa, hay như khi ở đáy vực, rõ ràng ta không thích nàng lải nhải bên tai, nhưng nếu nàng không nói chuyện, ta lại không quen.
Ta ra tay giúp nàng, đương nhiên giúp nàng, lý do rất đơn giản, vì ta không muốn nhìn thấy sự đau khổ trên gương mặt nàng. Dù những khi ta bị hành hạ dưới Ma giới đều đã nhìn thấy.
Câu đầu tiên nàng nói không phải cảm ơn, mà là hiếu kỳ, nghiêng cổ, gương mặt khuynh thành đã hồi phục như cũ, tò mò quan sát ta, không hề sợ sệt dù cả người ta đỏ sẫm, lại có mái tóc dài trắng như tuyết.
Điều ấy làm ta rất vui, ta không thích người con gái mình yêu khi nhìn ta lại tỏ vẻ bối rối, khủng hoảng. Nó sẽ khiến ta hoài nghi vì sao ban đầu lại yêu nàng.
Giọng nói non nớt mềm mại như còn mang theo chút trẻ con vang lên:
“Ngươi là ai? Tại sao lại cứu ta?”
“Vũ Văn cát.”
Ta nói tên mình, nhìn vẻ mặt của Ngô Diệu Ny, muốn tìm ra manh mối cho giấc mơ của ta từ trên mặt nàng .
Hiển nhiên, ta phải thất vọng rồi, ánh mắt nàng nhìn ta như nhìn một người xa lạ.
Mà ánh mắt trực tiếp của ta dường như khiến nàng bị tổn thương, cặp mắt trong suốt ấy đột nhiên xuất hiện sự đau xót ảm đạm, nàng cúi đầu không để ta nhìn nàng, đó là biểu hiện của sự tự ti.
Ta nghe thấy giọng nói mất mát và tự giễu của nàng:
“Ngươi cũng cười nhạo ta sao?”
Ta không biết phải an ủi nàng ra sao,