- Con khốn kiếp, chính mày đã hãm hại tao!
- Vậy sao? Đây chính là gậy ông đập lưng ông đó biết không? Nhưng mà câu nói này...nghe có vẻ quen tai quá.
Trịnh Uyên Ninh đứng trước bồn rửa tay từ từ khom người xuống, đối diện với ả đàn bà khốn khổ trước mặt.
Trên người cô ta không còn chỗ nào được coi là lành lặn, bị đánh đến mức chiếc váy đắt tiền thương hiệu Channel kia cũng trở nên rách nát thảm hại.
Đó chính là cái giá phải trả khi dám ngang nhiên gây chuyện ở địa bàn của cô.
Sa Thiềm là nơi ăn chơi loạn lạc, nhưng không có nghĩa bất cứ ai cũng có quyền bước vào đây lộng hành.
- Nhớ cho kĩ, Trịnh Uyên Ninh này chưa bao giờ ngán một ai.
Cô nhiều lần đến đây ức hiếp cấp dưới của tôi, tôi thay họ lấy lại công bằng.
Kéo cô ta ra ngoài!
Uyên Ninh một tay gác lên đầu gối, tay còn lại bóp chặt lấy cằm của ả mà siết mạnh.
Cùng là phụ nữ với nhau, hà cớ chi phải gây khó dễ cho nhau.
Một tiểu thư danh giá cỡ nào cũng không giấu nổi bản chất thối nát, ỷ lại vào quyền thế mà ức hiếp những kẻ mà cô ta coi là thấp hèn.
Uyên Ninh càng cảm thấy chán ghét, hất mạnh ả ngã ra sàn nhà vệ sinh, gằn giọng ra lệnh cho hai tên cao to, lực lưỡng đang canh gác ngoài cửa.
Uyên Ninh cô làm vậy xem ra còn có chút nương tay, nếu không tấm thân vàng ngọc đó không biết đã bị bao nhiêu thằng đàn ông nơi đây chà đạp.
Sa Thiềm, nơi tụ tập đủ mọi hình thức vui chơi.
Gái gú, cờ bạc chưa bao giờ hết hot ở nơi này.
Khách hàng của Sa Thiềm toàn là những gã có máu mặt, nắm không ít quyền thế ở thành phố này.
Dù cho có thanh cao đến mức nào, một khi đã bước qua ngưỡng cửa của Sa Thiềm, điều bị những thứ ở địa ngục trần gian này nhấn chìm vào mê loạn.
- Chị Ninh!
Uyên Ninh ở lại nhà vệ sinh thêm một lát rồi mới thản nhiên bước ra khỏi đó.
Đột nhiên ở phía sau có ai gọi vọng tới, cô bất giác quay đầu lại.
- Á Văn, sao vậy?
- Chị Đình đang tìm chị, có lẽ là do chuyện của cô tiểu thư họ Khương kia đó.
- Được rồi, chị sẽ đến ngay.
À mà lúc nãy bị cô ta đánh, em có đau lắm không?
Uyên Ninh đưa tay sờ lên một má ửng hồng của Á Văn, đầu ngón tay miết nhẹ, xoa xoa nhẹ nhàng.
Á Văn mỉm cười, đối với Uyên Ninh, Á Văn luôn dành cho cô một cảm tình đặc biệt.
Bất kể lúc nào xảy ra chuyện, Uyên Ninh cũng ra mặt bênh vực cho cô, thậm chí còn mạnh tay trả đũa thay cô như chuyện vừa rồi vậy.
- Em không sao, có chị ở đây em không thấy sợ gì cả, cũng không thấy đau.
- Đừng ỷ lại, phải biết bảo vệ cho bản thân biết không? Nếu có cơ hội chị sẽ tổ chức cho mọi người một khoá võ phòng thân, để không còn ai có thể ức hiếp nhân viên của Sa Thiềm nữa.
Á Văn ngoan ngoãn gật đầu, nhìn vẻ non nót trên gương mặt của Á Văn, Uyên Ninh không khỏi rùng mình.
Tại sao một cô gái mới lớn như Á Văn lại bị cuộc đời đưa đẩy vào nơi này chứ.
Uyên Ninh không tiếp tục nói nữa mà quay người trực tiếp rời khỏi tầng hai.
Vào thang máy lên thẳng tầng cao nhất của Sa Thiềm.
Cốc..cốc..cốc
Mặc dù chị Đình có nói, ngoài những người khác Uyên Ninh có thể tự nhiên đi vào phòng chị ấy mà không cần phép tắc.
Nhưng lần này, là chị