Bốn giờ sáng, đúng như đã hẹn.
Đoàn xe của Lục Khải Ưng từ từ lăn bánh ra khỏi khuôn viên biệt thự, tiến thẳng về bến cảng ở ngoại ô.
Đến lúc này, phía Đàm Tuyên cũng không chút động tĩnh gì.
Có lẽ lô rượu đó đã cập bến an toàn.
Tít..tít
A Tống vừa mở laptop, đã nhận được một tin nhắn voice chat từ Đàm Tuyên, sao có thể linh thiêng đến vậy, vừa âm thầm nhắc đến anh ta, anh ta liền xuất hiện.
"Lục lão đại, ngài có thể đến sớm hơn một chút không? Tàu chở rượu của tôi chuẩn bị cập bến, nhưng lại bị hải quân ngăn lại ở biên giới rồi."
A Tống mở âm lượng lớn cho Lục Khải Ưng cùng nghe, hắn không tỏ ra thái độ gì, cũng không ra lệnh cho tài xế lái xe nhanh hơn, ngược lại còn ung dung ngồi nghịch điện thoại.
Dường như hắn chẳng để tâm chuyện của Đàm Tuyên vào mắt, việc hắn đến Mexico không chỉ vì giúp anh ta mà có.
- Lão đại, tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?
- Để tên đó chơi với hải quân một lúc, có lẽ sẽ giải quyết được thôi.
Đàm Tuyên tưởng rằng, Lục Khải Ưng chỉ trọng tâm vào anh ta mà không đề phòng lão Đàm Nhiệm Đông sao? Lão già đó, có chuyện gì mà không dám làm, chỉ vài tên hải quân, làm sao cản trở được âm mưu này.
Chiếc xe vẫn theo tốc độ ban đầu lái đến bến cảng.
Ở đó đang cập bến một con tàu khá lớn, có nhiều người canh gác xung quanh.
Vừa thấy đoàn xe tới, một trong số những người đó liền bước vào trong khoang tàu.
Rất nhanh Đàm Tuyên đã ra đến, cùng hai người khác xuống tàu đi về nơi Lục Khải Ưng đang đứng.
Tác phong vô cùng khẩn trương.
- Lục lão đại, mời ngài lên tàu theo tôi đến đó một chuyến.
Hải quân liên tục gây khó dễ, căng nhất vẫn là đòi kiểm tra hàng hoá.
- Tại sao Đàm thiếu gia biết có hải quân, vẫn dùng tàu để chở rượu đến đây?
- Tôi...
A Tống đột ngột hỏi gắt, làm anh ta chỉ biết nhìn Lục Khải Ưng khó xử.
Đúng là thừa biết có hải quân, nhưng đã nhờ vả đến Lục Khải Ưng, anh ta tất nhiên ỷ lại có chỗ dựa nên nhất quyết cho đi bằng tàu.
Nhưng nghĩ kĩ lại cũng thật là mất mặt quá đi, trước mặt bao nhiêu người, Lục Khải Ưng lại thản nhiên để thuộc hạ của hắn tra hỏi anh ta như vậy.
Lục Khải Ưng vẫn không lên tiếng, đôi mắt dời tầm nhìn ra xa tít ngoài biển, chỉ có thể thấy được một chấm sáng nhỏ như hạt tiêu.
Hắn quả thật không lường trước được chuyện này, cùng đi với Đàm Tuyên ra đó, chẳng phải càng đi sâu vào điểm yếu của hắn hơn sao?
- Liên lạc với đội hải quân ngoài đó, nối máy cho tôi.
- Lục lão đại, chi bằng chúng ta trực tiếp ra mặt.
Có lẽ sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Đàm Tuyên khăng khăng muốn hắn ra ngoài đó, gương mặt chợt biến sắc khi hắn không đồng ý.
A Tống nhận ra điểm bất thường, liền lập tức cho người nối máy với cục hải quân, không cần đến phía Đàm Tuyên nữa.
Lão đại của anh ta, anh ta thừa sức biết.
Nước chính là điều tối kị, chỉ cần nhìn thấy mặt nước mênh mông một chút, lão đại đã không muốn nhìn, huống hồ gì là lên tàu lênh đênh ra giữa biển lớn.
Tút...tút...túttt!!
Ba hồi chuông kéo dài, đường dây đột ngột bị mất tín hiệu, không tiếp tục liên lạc được.
- Lão đại, phía hải quân từ chối kết nối.
Chỉ một câu nói ngắn gọn đó, Đàm Tuyên đã nắm chắc được phần lợi thế trong tay.
Nam tử hán, đại trượng phu, nhất ngôn cửu đỉnh, Lục Khải Ưng nổi tiếng là người trọng lời nói, đã hứa sẽ giúp anh ta, chắc chắn bây giờ sẽ không thấy khó mà lui.
- Lục lão đại, mời!
Cuối cùng, Lục Khải Ưng cũng phải lên con tàu đó.
Hắn không hề tỏ ra biểu cảm nào trên gương mặt, đeo lên chiếc kính đen, xỏ tay vào túi quần thông dông đi dẫn đầu xuống dưới.
A Tống và thuộc hạ liền tháp tùng theo sau, ở cuối là đám người Đàm Tuyên.
Con tàu ùn ùn rời bến, tốc độ không nhanh cũng không chậm.
Lục Khải Ưng và Đàm Tuyên đứng ở