Chào Trịnh tiểu thư, tôi tên là May, người hầu ở đây.
Đáng lẽ tối qua tôi đã mang quần áo lên cho cô, nhưng thiếu gia nói cô đang ngủ, nên tôi không dám làm phiền.
Giọng nói của May rất nhẹ nhàng, với cả gương mặt cũng rất khả ái, tuy hơi lai tây một chút, nhưng lại nói tiếng Trung rất thạo, làm cho Uyên Ninh vừa gặp đã có thiện cảm rất tốt.
- Cảm ơn chị nhé, nhưng mà đừng gọi tôi là tiểu thư gì đó, tôi không phải đâu.
Uyên Ninh sợ nói ra lai lịch của mình, có khi còn làm May xa lánh hơn thì có, chứ sao có thể trở thành tiểu thư danh giá được, cô không thích được gọi như vậy.
Cô khẽ mím môi, đưa tay nhận lấy khay đựng quần áo, trùng hợp nó cũng là màu tím.
May nghe cô nói vậy thì hơi ngại một chút, nhưng Quản gia đã nói, người này là do thiếu gia đưa về, phải chăm sóc tận tình, chu đáo, xưng hô cũng phải theo cách kính trọng nhất.
Cô ấy chỉ làm đúng bổn phận mà thôi.
- Được rồi, cô Trịnh.
Quần áo cũng đã nhận xong, thấy May vẫn chưa có ý định rời đi.
Uyên Ninh thắc mắc hỏi tiếp.
- Còn chuyện gì nữa sao, May?
- Cô Trịnh, thật ra thiếu gia có dặn, sau khi cô thay quần áo xong, thì xuống dùng bữa sáng ngay.
Và nếu cô muốn đi dạo, chỉ có thể đến vườn hoa lan, không được đi xa.
- Tối qua, anh ta có quay lại phòng này sao?
Từ lúc cửa đóng, Lục Khải Ưng rời khỏi vào đêm qua.
Cô cũng chưa ngủ liền, nhưng rõ ràng hắn không có quay lại lần nào mà.
- Tôi cũng không rõ, chuyện riêng tư của thiếu gia, chúng tôi không được phép để ý đến.
Nghe vậy, Uyên Ninh cũng gật đầu, May hiểu ý liền cúi thấp người sau đó rời khỏi.
Xung quanh lại trở về không khí yên tĩnh như ban đầu.
Cô khép cửa, quay người đi vào phòng tắm.
Vừa bước vào, mùi hương ngọt nhẹ nhanh chóng phả vào mũi của cô, mang lại cảm giác vô cùng thoáng mát và dễ chịu.
Uyên Ninh đưa tay khoá trái cửa, cô có thói quen quan sát những thứ mới lạ, vì vậy nên cứ mải ngắm nhìn căn phòng tắm rộng rãi, tiện nghi này.
Đến một lúc mới trút hết quần áo trên người bước vào đứng dưới vòi sen được đặt trong không gian riêng khác, được lắp kính trong suốt bốn phía.
Cô mở khoá nước cho nước từ vòi sen chảy sà xuống, phả vào từng lớp da trên người, mái tóc cũng ướt sủng theo dòng nước mát lạnh.
Tắm vào sáng sớm, giúp tinh thần cô tinh táo lên rất nhiều.
Ở dưới tầng trệt lúc này, từ xa bên ngoài cổng lớn được ấn nút điều khiển mở toạt rộng ra hai bên, Lục Khải Ưng đã trở về, vẫn là cái khí chất uy nghi quen thuộc đó.
Hắn bước xuống xe, để A Tống lái vào gara, sau đó đứng xỏ tay trong túi quần, với đôi mắt sâu thẫm nhìn về vườn hoa lan tươi tốt.
Sáng sớm, hoa nở rất đẹp, lá xanh mướt mơn mởn.
Sắc mặt hắn khi càng nhìn vào nó, càng trầm xuống.
Dường như hai đầu lông mày sắp bị hắn nhíu lại dính chặt vào nhau, tạo cảm giác rằng hắn đang rất khó chịu.
Lục Khải Ưng ngoảnh mặt bỏ vào trong, đó là lí do vì sao hắn không muốn trở về đây, khi nhìn lại cảnh vật ở nơi này, viễn cảnh tang thương năm đó lại chạy dài trong đầu hắn, hắn không chống chịu nổi.
Quản gia và người hầu đã đứng chờ sẵn, hai tay chấp chồng lên nhau đặt trước bụng, lưng hơi gập xuống.
- Lão đại đã về, ngài có muốn