Khương Trung dường như rất căm phẫn Khương Đình, chẳng có chút gì lưu luyến về cái chết của ông ta dưới tay Lục Khải Ưng, chắc chắn đó cũng chính là điều anh ta muốn nhưng chưa làm được.
Để đến bây giờ muốn đòi lại vị trí cao nhất của Khương Thúy từ tay anh, Khương Trung từ lâu đã chuẩn bị hết tất cả, dùng bí ẩn của cái viễn cảnh năm xưa ra đe doạ anh.
Nhưng anh ta lại phải mang cảm giác bị anh lấn át, phải dè chừng từng giây phút vì vợ con anh ta đang không được an toàn.
Khương Trung dù đã rất muốn giao ra bí mật đó, nhưng ngàn năm mới có một lần được nắm thóp anh như lúc này, anh ta phải chơi cho đã.
“Chẳng phải bấy lâu nay mày luôn trả thù người ngoài hay sao? Nhưng tao lại thắc mắc, tại sao mày không nên xem lại cái họ Lục mà mày đang mang, có xứng đáng hay không?”
Lúc ấy, thực sự trong đáy mắt Lục Khải Ưng đã thoắt hiện lên sự kinh hãi.
Đúng, là anh chưa bao giờ động đến nhà họ Lục dù chỉ một lần, kể từ khi ba mẹ anh chết, anh đã chưa từng quay lại nơi đó một lần nào.
Nhưng làm sao có thể, lão gia chắc chắn không nỡ làm hại đến con trai cả của mình, lão chỉ không thích người con dâu là mẹ anh.
- Đừng được đà mà dắt mũi tao, trong vòng năm phút đồng hồ nữa, nếu mày còn chưa muốn nói ra hết…tao dám chắc vợ con mày và kể ra nơi mày đang đứng, lập tức bị vùi trong cát bụi…!
Từng lời nói lạnh thấu xương, Khương Trung đã có phần bị đè bẹp.
Anh ta biết trong não Lục Khải Ưng có máu điên, lúc này còn muốn đem vợ con anh ta ra đặt cược, thì rõ tường tận chính là anh muốn đáp án cuối cùng.
“Tao đã nói rồi, chỉ cần mày giao lại quyền thừa kế Khương Thúy cho tao, tao sẽ cho mày biết không thiếu một thứ gì cả mà…?”
- Nói!
Khương Trung cười khẩy, nhưng chẳng cảm thấy vui sướng gì, “Mày còn nhớ phát súng đó suýt chút lấy đi mạng sống của mày chứ, chính là Ôn Tào đã gây ra, ông ta căm ghét ba mày, muốn tiêu diệt đứa cháu đích tôn là mày.
Còn Khương Đình đã gián tiếp lừa ba mẹ mày đến đó, tạo dựng cuộc trao đổi giả ở Tam Giác Vàng, chủ yếu là để Ôn Tào ra tay giết ch.ết cả gia đình của mày…!”
“Còn vì sao Ôn Tào có thể nhẫn tâm như vậy, là vì gã ta muốn trả thù cho vợ của gã, chính là cô ruột của mày.
Bởi vì Lục lão gia trọng nam khinh nữ mà đề bạc ba của mày, sau khi gả cô của mày đi lại chẳng quan tâm gì tới, còn ba mày sau thời gian lưu lạc bên ngoài lại mang về cho ông ta đứa cháu trai, thì kể từ lúc đó chỗ đứng của Lục Lan trong nhà cũng dần biết mất.”
“Mày cũng thật vô phúc mà, đường đường là cháu trai nhà họ Lục lại không được nhận tổ quy tông, để cho thằng con nít ranh là Ôn Duẫn thừa hưởng tất cả!”
Lục Khải Ưng chậm chạp nhắm mắt lại, trái tim anh đau đớn co bóp từng hồi.
Mỗi một mạch máu trong cơ thể đều đập mạnh lên dữ dội, anh hung hãn bước tới phía trước nắm lấy con dao găm trên hồng tâm, đâm một nhát lên đùi trái của mình, máu tanh lập tức phún ra không ngừng.
Anh không cảm thấy đau đớn một lực rút mạnh con dao ra, cắm lên bàn.
Trong cuộc rượt đuổi thù hận này, anh thực giống một thằng ngu, chuyện mình không hề biết ngược lại một người ngoài như Khương Trung lại nắm rõ tất cả.
Mẹ kiếp, anh đã tin tưởng Lục Lan thế nào, bây giờ lại thành ra như vậy.
- Vậy tại sao Khương Đình lại chấp nhận đưa tao rời đi?
Rời đi, chỉ là rời khỏi trận tẩm máu đó, ông ta đã quăng anh lại ở bìa rừng, một mình trốn thoát.
“Phải thừa nhận một điều là, Khương Đình có nhân tính hơn Ôn Tào một chút.
Cho đến bây giờ Ôn Tào vẫn chưa hề biết là mày vẫn còn sống!”
Khương Trung nói đến đó, Lục Khải Ưng đã đập nát điện thoại, từng mảnh vụn nằm lăn lóc dưới bàn chân anh, hoà cùng với vũng máu đỏ thẫm rợn người.
Ôn Tào, không ngờ lại là cái tên này.
Năm đó anh ba, bốn tuổi, được ba dẫn về nhà họ Lục một lần, đến dáng vẻ ông ta thế nào anh còn không để tâm.
Thế mà nào ngờ, con người đó lại ra tay giết ch.ết cả gia đình của anh.
Anh còn nhớ, ba anh từng kể tốt về người em rể này đến mức nào, tận tâm tận hiếu với Lục lão gia ra sao.
Tròng mắt của anh nổi đầy tơ máu, không chớp lấy một cái nhìn chằm chằm tấm ảnh chụp trắng đen ngang tầm mắt mình, nằm lọt thỏm trong ngăn tủ.
Bàn tay anh đã ướt đẫm máu của bản thân, run rẩy cầm tấm ảnh lên, nâng niu trong lòng bàn tay từng chút một.
Bỗng tấm ảnh tuột xuống, rơi nằm lên máu của anh, Lục Khải Ưng như hoá điên lập tức quỳ xuống, hai tay không còn giữ được bình tĩnh ôm tấm ảnh ướt nhoà vào lòng.
Anh thu gối lại, lưng cong như con tôm tựa ra phía sau.
Từ khoé mắt anh có dòng nước ấm nóng mặn chát chảy xuống, đau đớn không thể nói thành lời.
Đến lúc A Tống đi vào, đầu anh đã gục xuống giữa hai đầu gối.
Tưởng chừng như đã không còn hơi thở, tấm ảnh kia đã bị anh vô thức vò nát trong lòng bàn tay.
Như thoả thuận, Lục Khải Ưng lệnh cho A Tống đem bản thừa kế đến cho Khương Trung, để nhận lại con USB ghi lại mọi lời thú nhận của Khương Đình.
Vợ con Khương Trung cũng được trả về an toàn, không mất một cọng lông nào.
Quả thật, Khương Trung là đàn ông, nhưng lại mủi lòng trước quá khứ của Lục Khải Ưng, cảm giác bị người nhà phản bội, gia đình li tán, anh ta chẳng thể hiểu, mấy năm nay Lục Khải