Uyên Ninh phủi vai áo, nơi hắn vừa chạm tay vào.
Cô nhìn sang Đình Thư, thấy chị vẫn đứng im lặng, cô biết là chị ấy muốn lần này cô tự giải quyết hậu quả.
Khi cô định mở miệng nói, thì đột ngột tiếng bước chân lộp cộp vang lên đồng đều, Mễ Lân, tất cả vệ sĩ của hắn và của Sa Thiềm đều bị điều đi ra ngoài.
Chị Đình chưa bao giờ cảm thấy bất lực như lúc này.
Tên Mễ Lân là chính hắn đã ra lệnh cho ông ta đến đây lộng hành, mục đích duy nhất của hắn là khiến Uyên Ninh chính thức rơi vào cái bẫy của hắn.
Không tốn một chút sức.
Mặc dù biết cô đang bị thương đến mức nhập viện, nhưng Lục Khải Ưng chính là một con cáo già thâm sâu, rõ ràng biết người như cô sẽ không để cho nơi này gặp rắc rối, nên mới dở ra cái trò này, dụ cô vào.
Vốn dĩ chị ta rất yên tâm khi để Uyên Ninh ở lại bệnh viện, nhưng không ngờ lúc không cần về nhất, cô lại trốn về, lại gián tiếp giúp âm mưu của hắn thành công trót lọt.
- Chị Đình, chị có muốn biện minh gì nữa không?
Lục Khải Ưng đến giây phút này vẫn còn chút tôn trọng Đình Thư, gọi chị ta hai tiếng chị Đình.
Chứng tỏ, vị trí của chị ta trong giới này tất nhiên có chỗ đứng.
Đồng thời, hắn muốn tận mắt xem, một người công tư phân minh trong mắt hắn như chị, sẽ dùng cách gì để bảo vệ cho Uyên Ninh lần nữa.
- Là tôi không dạy dỗ tốt cấp dưới, để cô ấy nhiều lần gây phiền toái đến cho Lục tổng.
Lần này...chỉ mong ngài trừng phạt nhẹ tay một chút, tuổi trẻ luôn có những lúc bốc đồng.
- Chị nói nghe rất hay, tôi rất thích.
Nếu không còn gì để nói, mời chị ra ngoài, tôi sẽ trừng phạt nhẹ tay như lời chị thỉnh cầu.
Đình Thư hít sâu vào một hơi, chị ta cũng không nhìn lại Uyên Ninh lần nào, cứ vậy mở cửa đi ra.
Cô và hắn, một lần nữa lại ở cùng một chỗ.
Lục Khải Ưng chậm rãi, hành động cũng không vội vàng.
Hắn đưa cặp mắt hẹp dài, chất chứa cái dữ tợn nhưng rất trầm ngâm nhìn sâu vào Uyên Ninh.
Hai ngón tay từ lúc nào đã cởi bỏ đi vài cái nút áo, lộ ra vòm ng ực săn chắc cứng cáp, vết sẹo dài kéo từ trên vai xuống cũng gần như bị phanh phui ra.
Uyên Ninh không nhìn, nhưng vẫn cảm nhận được điều đó.
Cô giấu cánh tay sau lớp áo khoác, mò đến chỗ giấu con dao.
Chỉ cần hắn bước gần đến chỗ cô một bước, con dao này nhất định phải ghim sâu vào ngực hắn.
Nhưng đối với cái suy nghĩ non nớt đó của cô, Lục Khải Ưng còn quỷ dị hơn, có hắn ở đây, cả căn phòng dường như đã chìm vào biển băng lạnh giá, một chút ấm áp cũng không có.
Khoé miệng hắn vươn lên, đó không phải là cười, mà là sự tán thưởng cho cô, học cách bình tĩnh rất giỏi.
Hắn ngồi dậy, tiến lên một bước.
Uyên Ninh rút con dao ra một tiếng soạt, bất ngờ cánh tay cô mất sức buông thõng.
Dao rớt xuống vang lên tiếng "Lẻng kẻng ", cô cảm nhận được toàn thân mình, không còn chỗ nào có thể dùng sức được nữa, cảm giác tê liệt lấn át tứ chi của cô.
Đôi mắt cũng trở nên mờ mờ ảo ảo, không nhìn rõ được đâu là thật đâu là giả.
Gương mặt yêu nghiệt của Lục Khải Ưng dần dần phóng to lên trước mặt cô, nhưng đó chỉ toàn là một khoảng mờ câm, nhoè đến mức cô chỉ nhìn thấy được màu trắng sáng của hàm răng hắn khi cười lên.
Rồi tất cả bị nhấn chìm vào bóng tối.
Hai giờ bảy phút sáng, Ưng Ngụ Trạch.
- Lão đại!!
Trong một căn phòng, có không gian tối tân bật nhất.
Xung quanh đâu đâu cũng là giá gác súng, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện thêm một vài chỗ để thanh gươm rất to.
Ở chính diện, một chiếc ghế