Uyên Ninh đang chìm trong biển tưởng tượng, suy diễn ra đủ hình ảnh Lục Khải Ưng bị cô trói lại vứt lên giường, anh thảm thiết đáng thương mở to mắt nhìn cô, cô sẽ cười nhạo anh sau đó lột s.ạch quần áo của anh, biến anh thành con gà quay chính hiệu.
Cô bất giác lại cười ra tiếng.
Lục Khải Ưng vốn đang hưng phấn cũng ngạc nhiên liếc sang, nhìn vẻ mặt đắc ý kia cũng biết, cô đang nghĩ điều gì trong đầu, anh lại đạp chân ga nhanh hơn.
Chỉ là anh không cho xe đi về hướng có ngôi nhà cổ kia, mà là đi đến một khách sạn bên ngoài có an ninh gắt gao.
Thoạt đầu cô không hiểu sao lại không về đó, quay sang hỏi thì anh nói chỗ kia rất có thể đang bị theo dõi, mặc dù nơi đó rất hẻo lánh nhưng muốn tìm ra thực sự rất dễ.
Vốn dĩ ban đầu anh không định ở chỗ này quá ba ngày.
Và dĩ nhiên, khi anh nói chuyện này, người mà cô nghĩ tới đầu tiên lại là cảnh sát, nói đúng hơn chính là Ôn Duẫn.
Nghĩ tới Ôn Duẫn, Uyên Ninh lại chẳng có lời giải đáp cho câu hỏi tại sao về chuyện của gia đình Ôn Tào, Lục Khải Ưng vẫn chưa có chút hành động gì, cứ liên tục để yên mà lo liệu việc của cô.
Làm thủ tục nhận phòng xong xuôi, đồ đạc được nhân viên khách sạn mang lên.
Uyên Ninh bỗng dưng đi tới ban công có tầm nhìn hướng ra thành phố quan sát một vòng rồi đóng cửa, kéo rèm lại cẩn thận.
Lục Khải Ưng cởi áo ngoài, định đem đồ của cô cất vào tủ lại vô tình nhìn ra thái độ kì lạ của cô, anh vô thức cười cười hỏi.
- Sao rồi, có nhìn ra được gì không?
Chẳng những Uyên Ninh cực kì nghiêm túc, mà lại còn tỏ ra nghiêm trọng với câu trả lời của mình.
Cô mím môi lắc đầu.
- Chưa phát hiện!
Anh lập tức cười ra tiếng, cô đang trong lúc tập trung quan sát cả căn phòng nghe thấy, vội nhìn anh, gương mặt mang biểu cảm ngơ ngác như thể nhìn thấy một hiện tượng lạ xuất hiện.
- Anh cười cái gì?
- Tiểu Uyên Ninh của anh không ngờ, khi ngốc nghếch lại đáng yêu đến thế này!
Ngốc nghếch?
Đáng yêu?
Cô thực sự chưa bao giờ nghiêm túc đến thế mà bị anh xem là ngốc nghếch ư?
Lục Khải Ưng bỏ xuống mấy túi đồ, bước tới mở máy sưởi lên cao một chút, rồi cởi áo khoác dài của cô xuống, khắt khe ôm cô thật chặt, chất giọng thâm tình vang lên.
- Lại còn bảo vệ anh rất chuyên nghiệp!
Hình như cô nghe ra trong lời anh nói có sự hạnh phúc thì phải.
Uyên Ninh khẽ dụi mặt vào ngực áo anh vài cái, sau đó từ từ ngẩn mặt lên.
- Mình đi nơi khác đi anh à, em không muốn ở lại chỗ này nữa.
Tuy nơi này có mẹ, nhưng cô lại không cảm thấy thoải mái, ở nơi này càng lâu, những hình ảnh khi xưa bất cứ lúc nào cũng có thể hiện về, điều đó làm cô rất nhớ mẹ.
Rất muốn khóc nhưng không muốn để anh nhìn thấy, nếu để anh thấy lúc bản thân cô hoảng loạn, cô sợ anh coi mình có bệnh.
Anh cúi xuống hôn lên trán cô, tì cằm vào rồi chậm rãi nói.
- Em không muốn nhìn thấy lúc ông ta chết, nhưng anh lại rất muốn thấy.
Em không muốn nhìn ông ta dù đó là lúc ông ta đau đớn nhất, nhưng anh lại rất muốn thấy, muốn tận mắt chứng kiến từng viên đạn một bắn xuyên qua ngực trái ông ta, đem ông ta nhấn chìm xuống địa ngục.
- Em biết không, khi biết em trong quá khứ phải chịu những điều vô nhân tính mà ông ta làm ra, lúc đó anh không biết vì sao, nhưng tâm can của