Ra khỏi khu phố Grafton, Uyên Ninh no nê và thoả mãn mặc anh đưa đi đâu thì đi.
Lục Khải Ưng cùng cô lên một chiếc xe du lịch dành để đi tham quan di chuyển tới địa điểm tiếp theo.
Trên xe, cô có nghe anh nói qua Công viên này rất nổi tiếng, thậm chí là ở Dublin không ai là không biết, sở dĩ nơi này là điển hình cho ba từ xanh, sạch, đẹp, nên cực kỳ được ưa chuộng và lựa chọn cho những chuyến du lịch riêng dành cho gia đình hay cặp đôi.
Mới chỉ nghe anh kể cô đã không kìm được hào hứng, tới nơi lại nôn nao không tả được.
Công viên rất yên tĩnh, bãi cỏ xanh mướt rộng lớn trải dài, đến từng khóm hoa xinh đẹp cũng được cắt tỉa gọn gàng, đúc kết ra được những kiểu mẫu tiêu chuẩn.
Lục Khải Ưng dạo bước chậm rãi phía sau cô, từ tốn nhìn theo dáng hình người con gái đơn thuần trước mắt.
Uyên Ninh ngắm chưa đủ, nhưng càng không nỡ bỏ quên anh, xoay người chạy tới nắm lấy tay anh cùng nhau đi qua cây cầu.
Những bức tượng đá cũng chính là điểm nhấn đặc biệt của công viên này, bên dưới hồ nước rộng là từng bầy thiên nga thản nhiên ngâm mình, từng cụm màu trắng như ngọc ngà phản chiếu xuống mặt hồ, đôi lúc chúng rượt đuổi nhau, khiến mặt hồ lắng đọng trở lên lăng tăng nổi lên mấy cơn sóng nhẹ, óng ánh dưới ánh nắng ban trưa.
Trước khi tới khu sân chơi, cô kéo anh ngồi bệch xuống bờ hồ, cô ở trong lòng anh nhìn bầy thiên nga ngơ ngác dưới mặt nước, từ sống lưng cảm nhận được hơi ấm của anh, cô nhẹ nhàng mỉm cười.
Phía sau, Lục Khải Ưng trầm ngâm trong giây lát, bỗng nhiên thở ra, dụi sườn mặt vào ráy tai của cô, anh nhàn nhạt mở lời: - Lần cuối cùng được đi du lịch cùng ba mẹ, anh đã đòi đến đây, khi đó anh nghịch ngợm, chạy giỡn không nhìn đường nên nhào hẳn xuống hồ, là ba đã vớt anh lên.
Ở Dublin chưa có chỗ nào mà anh chưa từng đi qua, lúc em hỏi anh có từng đến hay chưa, anh không muốn phá vỡ tâm trạng vui vẻ của em nên không dám kể.
Anh lại thiết tha gọi.
- Tiểu Uyên Ninh..., đừng giận anh nhé?
Cô bất động, cụp mắt vân vê hai bàn tay màu rám nắng chai sạn của anh, chợt anh động đậy bao trùm lên bàn tay của cô.
- Vậy tại sao anh còn muốn đưa em đến đây?
Chắc là khi dắt cô tới nơi này, anh đã hoài niệm về quá khứ nhiều lắm, cũng giống như cô khi về lại Tân Cương sau bao nhiêu năm vậy, nhìn đâu đâu cũng là kỉ niệm, không biết anh có cảm thấy cõi lòng mình đau hay không?
Uyên Ninh sửa lại tư thế mặt đối mặt với anh, lắng nghe anh nói.
Anh bỗng dưng cười cười, đôi mắt hẹp dài sâu thẳm như đang say mà nhìn cô chằm chằm: - Bởi vì có một điều ở Ireland mà anh rất thích!
Đâu phải tự dưng anh lại đưa ra đề nghị dứt khoát như thế, lúc nhận được lời tỏ tình từ cô, hay là khoảnh khắc anh thú nhận bản thân yêu cô trên chiếc giường nọ, trong suy nghĩ của mình, anh đã nghĩ tới nơi này đầu tiên.
Dĩ nhiên, ở Ireland, nếu hai người kết hôn với nhau ở nơi này sẽ không được phép ly hôn cho đến khi sống với nhau hết một thế kỷ, sau một thế kỷ họ mới có thể đi vào thoả thuận ly hôn cho dù bao nhiêu năm đó có sống ly thân hay không.
Anh muốn cầu hôn cô ở đây, rồi đi thẳng