Uyên Ninh ngẩn đầu nhìn xung quanh, ở đây chắc chắn là không có gắn camera, hắn theo dõi cô thông qua đâu chứ.
Cô tức tối mở miệng chửi một câu bỏ tức, nếu hắn có nghe được thì cũng không liên quan đến cô.
Bỗng trước mặt phát ra tiếng ình oàng, một lối đi được mở ra, thế mà vẫn không có nổi một loại ánh sáng từ mặt trời nào chiếu vào được.
A Tấn, trong số những thuộc hạ của Lục Khải Ưng bước vào.
Anh ta chỉ đứng sau A Tống về chức vị ở nơi này.
A Tấn nhìn cô bằng ánh mắt không chút thiện cảm, nói thẳng ra là ghét bỏ.
- Đi theo tôi.
Uyên Ninh vội rời khỏi đó đi theo sau anh ta, cô tuy không sợ, nhưng vừa ra ngoài nhìn một góc khu này, cô dường như mất đi phương hướng.
- Hắn ta muốn đưa tôi đi đâu?
A Tấn chẳng thèm đáp, đôi chân vẫn bước đi đều đều với phía trước, vốn chẳng xem Uyên Ninh thật sự tồn tại sau lưng.
Cô cũng không chấp loại người này làm gì, nếu đã là người dưới trướng của Lục Khải Ưng, thì cũng xem mạng người như cỏ rác mà thôi.
Đi rất lâu, lướt qua rất nhiều ngỏ ngách, càng đi xa căn phòng kia hơn, Uyên Ninh dần cảm thấy thích thú khi ở chỗ này.
Do từ rất nhỏ cô vốn đã có sở thích thám hiểm rồi.
- Nhiệm vụ của tôi kết thúc, cô hãy tự lực cánh sinh đi.
- Khoan đã, tôi...
Nói còn chưa xong, A Tấn đã đi khuất sau lối đi bên trái, trước khi rời khỏi còn không quên ngoái đầu lại ném cho cô cặp mắt cảnh cáo.
Người của Lục Khải Ưng đều có những hành động kì lạ như vậy, dường như còn tàn nhẫn hơn hắn rất nhiều lần.
Uyên Ninh thấy không thể cứu vãn được nữa, đành nghiêm túc nghiên cứu từng mảng tường trước mắt mình.
Nếu không sờ vào, cô còn tưởng nó thật sự được làm từ vàng nguyên chất.
Không thể ngờ trong thành phố sầm uất này, Lục Khải Ưng lại có thể xây nên một nơi như thế, quả thật không tầm thường.
Theo như trí nhớ thì căn phòng nhốt cô lúc nãy cách âm rất tốt, nhưng các loại phòng ẩn ở khu này thì không như vậy.
Cô rõ ràng có thể nghe được tiếng dây xích va đập vào nhau, tiếng củi đuốc bị đốt cháy, tiếng roi da quất vào cơ thể người, đúng thật là rất rõ ràng.
Vì tò mò, cô càng tiến tới gần khu phòng đó.
Bên ngoài thì nhìn như một bức bình phong bình thường, không có gì đáng để chú ý, nhưng điều đáng chú ý là thứ âm thanh đang phát ra từ bên trong kia.
Uyên Ninh cẩn trọng lần mò từng chỗ một, cô theo thói quen đưa tay lên tìm con dao giấu ở lưng quần.
Chết tiệt, bị đám người đó lấy mất rồi.
Vậy mà cả đêm qua cô không hề phát hiện ra, đúng là bị lú.
Uyên Ninh tạm thời gạt chuyện đó sang một bên, tiếp tục điều tra nơi này.
Ánh mắt cô chợt dừng lại trên một khe hở, cũng không phải là hở, nó giống như bị người ta cố tình đẩy ra thì hơn.
Uyên Ninh khép người lại, chỉ đưa đủ một bên mắt liếc nhìn vào bên trong.
Mẹ kiếp, đây là nhà tù thời Trung Cổ hay sao vậy? Kinh tởm quá!
- Là ai?
Cô nhất thời kích động đập tay lên tường, làm cho đám người trong đó phát hiện, nhanh chóng bước đi