Translator: Nguyetmai
Ngày thứ năm của lượt đấu vòng tích điểm.
Hôm nay cũng là ngày cuối cùng của vòng thi dự tuyển.
Trải qua thời gian bốn ngày, sau một loạt trận giao đấu Pokemon giữa các đội tuyển của mỗi trường, tình hình vòng đấu tiếp theo của rất nhiều đội tuyển trước mắt đã được xác định.
Trên màn hình lớn đặt giữa sân thi đấu đang hiện thị bảng xếp hạng thành tích của các trường.
Trường Đại học Giang Thành đứng đầu bảng xếp hạng với hai mươi sáu điểm!
Thành tích của bọn họ cho đến thời điểm này là toàn thắng! Bỏ xa đội tuyển xếp thứ hai ở phía sau.
Đội tuyển đứng thứ hai sau Đại học Giang Thành chỉ có hai mươi điểm, tiếp sau đó là khá nhiều các đội tuyển đạt mức mười tám, mười chín điểm.
Giữa các đội tuyển mạnh này không có nhiều chênh lệch về điểm số, thi với nhau trong lượt đấu vòng căn bản đều có thắng có bại, cuối cùng tích điểm cũng ngang bằng, nhưng bọn họ đã có thể nắm chắc một vé lọt vào vòng thi đấu tiếp theo.
Riêng Đại học Tân Chử, trước mắt đội tuyển của Lâm Châu đang ngang hàng ở vị trí số tám cùng Học viện Công nghệ Giang Thành với điểm tích lũy là mười sáu điểm, quanh quẩn bên mép thăng cấp.
Còn về những đội tuyển xếp hạng bên dưới, hiện giờ cũng không còn nhiều trận đấu nữa, trong khi điểm số của bọn họ vẫn còn cách rất xa, căn bản đã xác định không có hy vọng ở vòng đấu tiếp theo.
Những đội tuyển hạng bét này đã được định sẵn sẽ dừng chân ở vòng dự tuyển, đến vòng thi chính thức cũng không thể vào nổi.
Những đội tuyển năm nào cũng bị loại ở vòng đầu đó đã sớm miễn nhiễm rồi. Không có nhà tài trợ, nhà trường cũng không quan tâm, hằng năm bọn họ chỉ đến để điểm danh mà thôi.
Còn những đội tuyển hằng năm quanh quẩn bên rìa thăng cấp mới là những đội khó chịu nhất. Rõ ràng đã bước một chân vào vòng kế tiếp, ai ngờ cuối cùng lại tốn công vô ích thêm một năm, cứ thế bị loại bỏ.
Có một vài tuyển thủ của đội tuyển bị loại ngước lên khán đài ngậm ngùi, nhìn đồng đội đang lau nước mắt.
Những người chưa từng nỗ lực, chưa từng liều mình, dù có thua thê thảm thế nào cũng không xúc động nhiều đến vậy.
Càng là những người nỗ lực, hao tổn tâm huyết để cuối cùng nhận lấy thất bại trong nuối tiếc, trong lòng lại càng không thể chấp nhận được khoảng cách này.
Thế nhưng thi đấu chính là thi đấu, cho dù bạn có nỗ lực đến đâu hay dựa vào tài năng để kiên cường đến cùng thì trên đấu trường cũng chỉ có hai kết quả hoặc thắng hoặc thua.
Hơn nữa không chỉ nữ tuyển thủ Đại học Tài Chính hôm trước bị Thẩm Khánh Minh đánh đến phát khóc, thực ra mấy ngày gần đây đã có cả mấy người bị đánh khóc thét rồi.
Pokemon mà mình khổ sở đào tạo bị Pokemon của người ta ấn xuống đất hành hạ, với những người yếu tim quả thật sẽ không thể chịu nổi.
Tuy nhiên không phải họ không nỗ lực, chỉ là bản thân thực sự không có "thiên bẩm". Thứ gọi là "thiên bẩm" này, bao gồm rất nhiều phương diện như: tiềm lực vốn có của Pokemon, khả năng kinh tế của chủ nhân, hỗ trợ tài chính của nhà trường…
Mâu thuẫn giữa nỗ lực và thiên bẩm này càng thực tế và được phóng đại trở nên rõ ràng hơn trong các cuộc thi đấu thể thao Pokemon…
Khán đài của tuyển thủ Đại học Tân Chử.
Lâm Châu ngồi bên cạnh máy nước lọc, rất nhàn nhã nhìn số tích điểm trên bảng xếp hạng, thong thả nói:
"Chúng ta đang quanh quẩn ở mép thăng cấp à…"
Cậu đã ngồi cạnh máy nước lọc năm hôm rồi. Lúc trước cậu nói không thi đấu là cả năm hôm thi đấu đều không tham gia thật.
Các trận đấu trong suốt mấy ngày nay đều do một mình Thẩm Khánh Minh đánh, ba trận đấu đầu của mỗi ngày còn có thể đảm bảo giành thắng lợi, nhưng những trận về sau thể lực Raichu hao tổn quá nhiều, căn bản không thể chống đỡ nổi.
Lâm Châu nhìn bảng xếp hạng rồi quay sang nói với La Vân Kiệt đang ngồi bên cạnh: "Tiếp theo chúng ta còn bao nhiêu trận đấu? Cơ hội vào vòng thi đấu tiếp theo thế nào?"
"Chúng ta chỉ còn lại một trận nữa thôi."
Sắc mặt La Vân Kiệt có chút khó coi.
"Hơn nữa trận này, còn đấu với Đại học Giang Thành…"
Hai lượt đấu vòng, mỗi cặp đấu sẽ gặp nhau hai lần, không ngờ đúng trận đấu quan trọng liên quan đến việc lọt vào vòng kế tiếp lại gặp phải đối thủ là Đại học Giang Thành!
La Vân Kiệt đoán chừng tám chín phần, Đại học Giang Thành sẽ tiếp tục cử Cao Bác và con Sandslash của cậu ta để đấu với bọn họ.
Tuy con Raichu của Thẩm Khánh Minh có thể đấu năm mươi năm mươi với con Sandslash của Cao Bác, nhưng nó phải ở trong trạng thái sung sức, thể lực dồi dào.
Song, ngày hôm nay Thẩm Khánh Minh đã đánh bốn trận. Tuy bốn trận này đều giành thắng lợi, nhưng Raichu của gã đã kiệt sức quá mức.
Trong tình trạng này mà vẫn cưỡng ép lên sàn đấu với con Sandslash đó, quả thực chẳng khác nào dâng cơ hội chiến thắng cho họ.
La Vân Kiệt hy vọng Lâm
Châu có thể ra tay, nếu không quyền thi đấu vòng kế tiếp sẽ gặp bất lợi.
Bởi vì Học viện Công nghệ Giang Thành đồng hạng với họ cũng chỉ còn một trận thi đấu, hơn nữa đối thủ mà họ gặp phải lại là Đại học Giang Thành…
Trên khán đài của tuyển thủ Đại học Giang Thành.
Huấn luyện viên nhìn bảng giao đấu trên máy tính bảng trong tay, nhíu mày suy nghĩ, Hoàng Thiếu Minh ở bên cạnh thò đầu vào xem.
"Huấn luyện viên, chúng ta còn hai trận đấu nữa đúng không? Đánh với đội nào thế?"
"Một là Đại học Tân Chử, một là Học viện Công nghệ Giang Thành."
"Học viện Công nghệ Giang Thành trình gà què, chúng ta thắng chắc. Còn về Đại học Tân Chử, Raichu của Thẩm Khánh Minh hôm nay đã đánh bốn trận rồi, dù thế nào cũng không nhảy nhót được nữa đâu, xem ra năm nay chúng ta lại có thể thắng trọn vòng dự tuyển rồi."
Trong ngữ khí của Hoàng Thiếu Minh không hề coi Học viện Công nghệ Giang Thành ra gì, nhưng lại có vài phần xem trọng Thẩm Khánh Minh.
Bởi vì trong năm ngày này chỉ một mình Thẩm Khánh Minh đánh trọn hơn hai mươi trận đấu của Đại học Tân Chử, chưa hề thay người lần nào. Hai tên bù nhìn còn lại trong đội của gã từ đầu đến cuối đều chẳng thèm ra sân lấy một lần.
Một người liên tiếp đánh năm sáu trận một ngày, hơn nữa lại có thể đảm bảo tỷ lệ giành phần thắng trên năm mươi phần trăm như vậy đã đủ để người khác phải khâm phục!
Đây quả đúng là một người dẫn cả đội phá muôn trùng vây.
Mấy ngày thi đấu gần đây đã khiến tất cả mọi người nhận thức được, Thẩm Khánh Minh năm ngoái còn cá độ này lại ẩn chứa thực lực mạnh mẽ đến thế.
Huấn luyện viên nhìn bảng giao đấu trên máy tính rồi suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng cũng đã đưa ra quyết định.
"Năm nay, chúng ta không cần thắng trọn nữa."
Hoàng Thiếu Minh nghe xong không khỏi sững sờ.
"Sao thế?"
"Chúng ta thua Học viện Công nghệ Giang Thành một trận, tặng bọn họ một điểm vào vòng loại."
"Huấn luyện viên, anh muốn đá Đại học Tân Chử ra à?"
Hai đội này hiện đang có cùng mức điểm, trận còn lại cả hai đều giao đấu với Đại học Giang Thành bọn họ, mà phía họ lại nắm chắc phần thắng trong tay.
Hay nói cách khác, hiện giờ bọn họ muốn đội nào vào vòng loại cũng được!
Nếu họ tặng một điểm cho Học viện Công nghệ Giang Thành, tiếp tục thắng Tân Chử là có thể trực tiếp tiễn Tân Chử về nhà…
"Huấn luyện viên, anh không muốn để Đại học Tân Chử vào vòng loại sao? Tôi thừa nhận lần thi đấu này Thẩm Khánh Minh biểu hiện rất đặc sắc, nhưng chúng ta có Tô Bạch thì sao phải sợ? Cuộc thi cấp thành phố lần này chúng ta nhất định sẽ thắng…"
Huấn luyện viên vân vê cánh mũi, anh ta cũng không thể diễn tả được vì sao mình lại làm vậy. Anh ta chỉ cảm thấy năm nay biểu hiện của Đại học Tân Chử rất lạ. Thẩm Khánh Minh đột nhiên trở nên mạnh mẽ, khiến anh ta cảm giác không thoải mái lắm.
Bởi vì trước đây Đại học Tân Chử thuộc vào loại đội tuyển yếu kém nhất, căn bản không được chú ý đến, cho nên bọn họ cũng không có nhiều thông tin về các tuyển thủ của Đại học Tân Chử.
Sự xuất hiện bất ngờ của Thẩm Khánh Minh đã vượt quá dự liệu của anh ta, đột nhiên xuất hiện một tuyển thủ có thực lực như vậy, chắc chắn sẽ khiến huấn luyện viên không yên tâm.
Tuy bọn họ sở hữu Tô Bạch, con át chủ bài tất thắng, nhưng huấn luyện viên vẫn không muốn để Đại học Tân Chử lọt vào vòng loại.
Dù sao thắng trọn vòng tích điểm hay không cũng chẳng quan trọng, bởi vì họ là đội đầu tiên lọt vào vòng đấu loại.
"Nghe lời tôi, lúc chiến đấu cố ý để thua Học viện Công nghệ Giang Thành, cho bọn họ một điểm, để bọn họ loại đội Tân Chử."