Translator: Nguyetmai
Vầng sáng tiến hóa nhanh chóng bao trùm lấy Cáo Lửa, biến nó trở thành một vật thể phát sáng.
Lần tiến hóa này rõ ràng "nhẹ nhàng" hơn rất nhiều so với lần đột phá trước đó về mức năng lượng, không xảy ra chuyện "dỡ nhà" nữa.
Dao động của Confusion vẫn luôn nằm trong tầm kiểm soát của Cáo Lửa.
Trên người Cáo Lửa tỏa ra những luồng ánh sáng rực rỡ, còn thân hình cũng bắt đầu biến đổi từng chút một.
Đôi tai nó dần dài và to ra, cơ thể từ từ cao bổng lên, nó dùng hai chân sau chống đỡ rồi đứng dậy, hai chân trước biến thành hai cánh tay mảnh khảnh, chiếc đuôi xù lông chợt vung khẽ, vầng sáng cầu vồng từ từ tan biến.
Cáo Lửa đã tiến hóa thành Braixen – Cáo Lửa Đuôi Dài!
Bên dưới đôi bờ mi dài, Braixen mở đôi mắt đang nhắm ra.
Trong đôi mắt linh động ấy, một luồng Confusion mãnh liệt lóe qua, con ngươi đảo nhanh như bánh xe. Vừa nhìn thấy Lâm Châu, Cáo Lửa đã lập tức nhảy vèo về phía cậu.
Sau khi tiến hóa thành Braixen, nó đã chuyển từ đi bằng bốn chân sang đứng thẳng và đi bằng hai chân, chớp mắt đã cao hơn nửa người.
Vì vậy, khi thân người mềm mại của Braixen động đậy, nhắm tới bả vai của Lâm Châu – vị trí quen thuộc nó vẫn thường ngồi để nhảy lên...
Lâm Châu thấy bả vai mình trĩu xuống... ưm... nặng thật... không được rồi... cậu đỡ không nổi... cảm giác như xương bả vai sắp nứt ra rồi... thôi... sĩ diện gì tầm này... cứ ngã đã tính sau...
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Lâm Châu cũng ngã bịch xuống nền đất.
Ừm, cậu đã cố hết sức rồi, dù sao Braixen hiện tại đã không còn là nhóc con trước kia nữa.
Dầu gì cũng là một đứa nhóc cao tầm một mét đè lên vai cậu, mà trên vai cậu có đua ngựa được đâu.
Như thế này ai đỡ cho nổi!
Braixen ngồi trên người cậu, nét mặt lộ rõ vẻ thảng thốt. Rõ ràng nó vẫn chưa thích ứng được việc, sau khi tiến hóa xong cơ thể nó không thể ngồi lên bả vai quen thuộc kia nữa.
Tốc độ trưởng thành này khiến Lâm Châu có phần trở tay không kịp. Mới phút trước hẵng còn là cô con gái bé nhỏ được mình ôm ấp, vuốt ve trong vòng tay, ai ngờ phút sau đã "dậy thì" thành cô thiếu nữ duyên dáng, yêu kiều...
Lâm Châu thoáng nghĩ, chắc lúc mình học cấp hai cũng cao tầm này.
Cậu chợt thả hồn suy tư trong giây lát.
Quả thật, khi tận mắt chứng kiến Cáo Lửa mà bản thân nuôi dưỡng như con gái ruột bỗng nhiên trưởng thành, trong lòng cậu chợt trào lên một cảm giác lạ kỳ của một bậc sinh thành.
Lâm Châu đưa tay ra, vừa nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ xù lông của Cáo Lửa, vừa nghĩ bụng, lát nữa phải đi mua lấy cái lược mới được.
Lúc còn nhỏ, chỉ cần tiện tay vuốt vài đường đã vào nếp, nhưng giờ lớn rồi, không thể để lôi thôi thế được, mỗi ngày cậu đều phải chải lông gọn gàng cho bé cưng.
Với cả vấn đề bát đũa, bàn tay lấy thức ăn cũng phải chú ý vệ sinh hơn.
Đũa thì chắc Braixen không biết dùng. Dùng thìa sao? Không được! Dùng dĩa ăn viên năng lượng vẫn là hợp nhất!
Còn có...
Một vài ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Lâm Châu khiến cậu giật mình.
Chết thật, sao mình lại giống một ông bố cuồng con gái vậy?!
Không được, không được.
Lâm Châu lắc đầu, xua những suy nghĩ vớ vẩn đó đi.
Braixen cúi đầu, móng vuốt nhỏ cào cào lên ngực Lâm Châu. Nó rên khẽ hai tiếng, đôi mắt nhìn cậu đầy vẻ tủi thân.
"Đói rồi hả?"
Lâm Châu nhìn bộ dạng của nó thì biết ngay đứa nhóc này đói rồi. Cậu lôi từ trong túi ra một hộp đựng viên năng lượng "Siêu linh số một" cho Braixen ăn.
Braixen dùng móng tóm lấy một viên, cho vào miệng nhai nhóp nhép.
Sau khi nó ăn liền tù tì mười mấy viên trong tay Lâm Châu xong, trông bộ dạng vẫn còn thòm thèm lắm.
Lâm Châu cũng lấy làm kinh ngạc, chẳng lẽ sức ăn lại tăng lên?!
An Khả đang đứng bên cạnh bèn bước tới, lấy mấy viên năng lượng cao cấp cho Braixen ăn. Ăn xong nó mới thỏa mãn, đưa tay xoa bụng.
"Những viên năng lượng bình thường này của cậu không thể đáp ứng đủ nhu cầu dinh dưỡng của Braixen nữa."
An Khả đưa tay ra kéo Lâm Châu đang nằm dưới đất dậy.
"Pokemon càng lớn thì yêu cầu về chất lượng thức ăn càng cao, viên năng lượng có độ tinh khiết cao mới có thể đáp ứng được nhu cầu nạp năng lượng và dinh dưỡng của chúng. Nhất là Braixen của cậu lại có mật độ năng lượng cao như vậy, nhu cầu về chất lượng đồ ăn của nó sẽ càng cao hơn. Cậu đột nhiên cho một người quen ăn thịt cá, chuyển sang dùng ngô khoai, một hai bữa còn được chứ về lâu dài chắc chắn sẽ thiếu hụt dinh dưỡng.
Thời kỳ phát triển mạnh của Pokemon cũng giống như giai đoạn dậy thì của con người. Đó là thời điểm
tăng trưởng nhanh nhất, có khả năng hấp thụ và sử dụng năng lượng cao nhất. Cho nên, nếu muốn Pokemon tiến bộ vượt bậc thì nhất định phải cung cấp đủ năng lượng và dinh dưỡng đúng chuẩn cho chúng, như vậy còn giúp cho chúng kéo dài giai đoạn phát triển, càng tiến xa hơn trên con đường nâng cao thực lực.
Ngược lại, nếu Pokemon thiếu hụt dinh dưỡng trong thời gian dài sẽ khiến thời kỳ phát triển của chúng kết thúc nhanh chóng, một khi sức mạnh được ấn định sẽ rất khó để nâng cao."
An Khả dặn dò hết sức chi tiết.
"Ông bố bỉm sữa" vừa thăng cấp – Lâm Châu coi như đã nghe thủng, có khổ mấy cũng không được để con mình thiệt thòi. Khoản "tiền sữa" này, cậu mất là cái chắc!
Nuôi Pokemon giống y như nuôi con vậy, còn tốn kém hơn cả nuôi nhà, nuôi xe nữa. Nhà cậu có hai con Pokemon, sức ăn ngày một lớn, nếu cậu không đi thi huấn luyện viên thì đỡ sao nổi kiểu "miệng ăn núi lở" này.
Lâm Châu lấy PokeBall thu Braixen vào trong bóng, đợi về nhà rồi tính tiếp. Còn bây giờ, cậu ngẩng đầu nhìn căn phòng huấn luyện bị phá thành một đống lộn xộn...
"Cô cậu đang làm gì thế hả!"
Nhân viên công tác ở trên tầng nghe thấy tiếng động bèn vội chạy tới xem, vẻ mặt đầy giận dữ hỏi bọn họ.
Lâm Châu vò đầu bất lực, cậu cũng không ngờ rằng khi Cáo Lửa đạt cấp huấn luyện viên lại gây ra xáo trộn lớn đến thế. Nhưng dù sao cũng do bé nhóc nhà cậu gây lỗi nên cậu chỉ còn cách đi giải thích với người ta, cuối cùng đền một trăm nghìn tệ tiền sửa chữa cho bên phụ trách vận hành cung thể thao mà thôi.
Giải quyết chuyện bồi thường đến tận trưa mới xong, sau đó Lâm Châu với An Khả cùng dùng cơm trưa ở bên đấy luôn. Ăn xong An Khả đi trước vì buổi chiều còn phải tham gia một buổi thuyết trình về đào tạo viên, mà Lâm Châu cũng phải đi thi đấu.
Hôm nay là thứ Bảy, ngày thứ hai của vòng đấu loại. Vòng bán kết lựa chọn top ba.
Người thắng cuộc được tiến vào vòng trong, kẻ thua vẫn có thể đánh thêm một trận, nếu thắng cũng sẽ lọt vào vòng tiếp theo.
So với trận đấu ngày hôm qua thì thể lệ cuộc thi hôm nay dễ dàng hơn một chút đối với những đội mạnh.
Khán giả đến xem đông hơn hôm trước, bầu không khí náo nhiệt vẫn bao trùm lấy cung thể thao ngày hôm nay. Rất nhiều người trong số họ là cổ động viên của Đại học Giang Thành và Đại học Tài Chính, ai nấy đều cầm bảng đèn, giơ gậy phát sáng, hò hét để cổ vũ cho đội nhà.
Trận đầu tiên tại bảng A, Đại học Giang Thành đấu với Đại học Tài Chính, bắt đầu.
Trận đấu giữa một đội giành quán quân ba năm liên tiếp và một đội sở hữu tuyển thủ hạt giống đạt cấp huấn luyện viên.
Khán giả hầu hết đều cược chiến thắng sẽ nghiêng về Đại học Tài Chính. Dù sao trong ấn tượng của người bình thường, Pokemon cấp huấn luyện viên hoàn toàn áp đảo khi chiến đấu với Pokemon thông thường.
Mà thực tế đâu có sai, Marshtomp của Kim Ân Tĩnh chắc chắn có sức mạnh thống trị trong trận đấu này.
Nhưng nếu Đại học Tài Chính đã đưa ra át chủ bài của mình rồi, chẳng lẽ Đại học Giang Thành lại khoanh tay đứng nhìn?
Sau khi trọng tài tuyên bố bắt đầu trận đấu, tuyển thủ hai đội đều bước vào vị trí.
Đại học Tài Chính: Kim Ân Tĩnh và Manh Manh
Đại học Giang Thành: Hoàng Thiếu Minh và... người mới tên Tô Bạch?
Rất nhiều khán giả đều ngơ ngác khi nhìn thấy tuyển thủ ra sân. Đại học Giang Thành lại cử một lính mới lên đấu với đối thủ cấp huấn luyện viên trong trận bán kết sao?!