Translator: Nguyetmai
Đập chứa nước Yên Vân được xây dựng trên những ngọn đồi của dãy núi Yên Sơn ở phía Bắc của huyện Yên Vân, đi về phía Tây đến Trương Gia Khẩu, còn xuôi về phía Nam sẽ đến đồng bằng Thủy Bắc. Đây cũng được coi là một trong những dãy núi nổi tiếng, trở thành khu du lịch vô cùng hút khách.
Quê nhà của Lâm Châu chính là nơi đây.
Từ nhỏ cậu đã lớn lên bên cạnh đập chứa nước, nơi đây trước đó có một ngôi làng nhỏ.
Chỉ có điều sau này thuận theo sự thay đổi thành thị cộng thêm đập chứa nước Yên Vân được quy hoạch thành khu du lịch, làng của bọn họ vừa hay phải phá bỏ và di dời để tu sửa đường quốc lộ, cho nên gia đình Lâm Châu đã chuyển đến thị trấn Yên Vân.
Ba mẹ của Lâm Châu đều làm việc tại Văn phòng Quản lý Đập nước trực thuộc Cục Thủy lợi, cũng được xem như công việc hành chính có biên chế không lo chết đói, thu nhập bình thường, quyền hạn bình thường, đãi ngộ có thể chấp nhận được, điểm tốt duy nhất là công việc nhàn hạ.
Lần này Lâm Châu về chủ yếu để thăm ba mẹ, không ngờ vừa về đến nhà lại không có ai!
Gọi điện thoại hỏi mới biết, ba mẹ đã đi du lịch...
Lâm Châu cũng chủ quan quá. Bình thường ba mẹ luôn quanh quẩn ở nhà, rất ít khi đi xa, hơn nữa cứ đến kỳ nghỉ Lâm Châu sẽ về nhà nên cậu không hề nghĩ tới việc gọi điện hỏi thăm trước.
Kết quả lần này cậu bị gạt sang bên luôn, hỏi ba mẹ khi nào về thì nhận được câu trả lời là phải hơn một tuần nữa.
Lâm Châu cũng chỉ có thể nán lại vài ngày, sau đó xuất phát từ sân bay Yên Vân đi một vòng đến Liên Minh Pokemon. Có lẽ cả kỳ nghỉ hè này cậu sẽ không gặp mặt ba mẹ nữa.
Lâm Châu có chút buồn rầu, chỉ đành dặn dò ba mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe, đi chơi bên ngoài chú ý an toàn.
Vé máy bay của cậu đã được đặt từ trước, thời gian xuất phát là ba ngày sau.
Hay nói cách khác cậu vẫn sẽ ở nhà chờ thêm vài ngày.
Hiếm khi mới về nhà một lần, lại có hẳn mấy ngày nghỉ ngơi trước khi đi, chi bằng nhân cơ hội này ra ngoài chơi một chút, đợi ở nhà hoài phí thời gian ra.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi trời vừa mới hửng nắng.
Lâm Châu đã mang theo chìa khóa xe và bộ dụng cụ câu cá cùng lều vải của ba, để lái xe đến đập chứa nước.
Đập chứa nước Yên Vân hiện giờ đã khác xa so với ấn tượng của Lâm Châu lúc nhỏ.
Bên phía đập chính đã trở thành khu du lịch, vì lý do an toàn nên chính quyền đã quản lý rất nghiêm ngặt, không cho phép mọi người tùy tiện lên trên nữa.
Có điều, Lâm Châu lớn lên bên cạnh đập chứa nước từ nhỏ, cho dù về sau có chuyển vào thị trấn ở, cậu vẫn thường xuyên cùng bạn bè chạy đến đây chơi vì khoảng cách tới nơi này cũng không quá xa.
Không thể lên đập chính, cậu còn biết lối đi tắt khác.
Xe chạy lên Các Lão Dụ, ngang qua một nông trại trong thôn Hoắc Oa, bên cạnh nông trại đó có một con đường tắt có thể đi vào trong đập chứa nước.
Chỉ có điều, đường tắt không thể chạy xe qua được cho nên Lâm Châu đành đỗ xe bên cạnh nông trại, xuống xe tại đây rồi chuẩn bị đi bộ xuống.
Không khí trên núi rất trong lành, tuy thời tiết đang vào giữa hạ nhưng khe núi khuất bóng ở cạnh bờ nước lại vô cùng mát mẻ, dân cư thưa thớt, cây cối um tùm, dế kêu chim hót, rất có không khí hoang sơ thiên nhiên.
Lâm Châu hít thật sâu làn không khí trong lành của núi rừng, lấy Pokeball rồi thả Braixen và Mimikyu ra ngoài.
Hai đứa nhỏ này có vẻ cũng rất thích thú khi đến khu núi rừng hoang sơ, chúng cùng nhau chạy nhảy vô cùng hoạt bát hiếu động.
Lâm Châu bắt đầu lấy hành lý từ trong cốp xe.
Braixen đứng bên cạnh vô cùng hiểu chuyện, chủ động chạy đến giúp Lâm Châu xách túi dụng cụ câu cá.
Còn Mimikyu lại nhìn bên này, ngó bên kia, ngốc nghếch lắc đầu lắc tai ra điều thích ý, rõ ràng không hề hiểu chuyện như thế.
Lâm Châu chỉ có thể tóm nó lại, lấy túi xách đựng đồ dùng cắm trại từ trong cốp xe ra và đưa cho nó.
"Là người một nhà thì phải học cách chủ động chia sẻ, cầm hành lý, nếu không bữa trưa không được ăn cơm."
Mimikyu vừa nghe thấy Lâm Châu muốn phạt cơm nó, ngay lập tức chớp chớp đôi mắt hạt đậu, lắc đầu nguây nguẩy.
Từ bên dưới chiếc váy rách thò bàn tay ma đen thui cực to ra cầm túi xách.
Lâm Châu vác lều vải dùng để cắm trại trên vai, đóng cốp xe lại rồi khóa xe cẩn thận.
Sau đó dẫn theo hai con Pokemon của mình đi dọc con đường mòn trên núi xuống đập chứa nước Yên Vân.
Xung quanh rừng cây cối tươi tốt um
tùm phát ra tiếng xào xạc, lớp sương mù buổi sớm bao phủ, trên con đường nhỏ vắng vẻ đầy bùn đất và sỏi đá đã có chút ẩm ướt do hơi nước bốc lên.
Hội Lâm Châu đi khoảng một tiếng đồng hồ, dọc theo một sườn đồi không dốc lắm, đẩy cành cây ngáng đường sang bên, chợt thấy tầm nhìn trước mắt trở nên rộng lớn.
Bấy giờ xuất hiện trước mặt Lâm Châu là một bãi sỏi ở vùng nước nông, tiếp sau đó chính là mặt hồ xanh thẳm trong veo, núi xa vách đứng, non nước nối liền phản chiếu lẫn nhau.
Lâm Châu ngắm quang cảnh ở đây, rất hài lòng gật đầu, đặt lều vải xuống rồi mở nó ra.
"Phong cảnh ở đây rất tuyệt, trước mặt chúng ta cứ cắm trại ở nơi này đi!"
Tìm một vị trí bằng phẳng thích hợp rồi đặt bọc hành lý xuống.
Lâm Châu thành thạo cắm trại, đóng cọc chì dựng bạt, chẳng mấy chốc đã dựng xong căn lều.
Mimikyu và Braixen chưa từng ra ngoài chơi, cũng chưa bao giờ nhìn thấy lều vải cắm trại, nên giờ đây cảm thấy rất mới lạ. Cả hai loanh quanh bên lều vải ra ra vào vào, chơi đùa vô cùng vui vẻ.
Đi xa thành phố, đến nơi núi rừng hoang dã vắng người.
Những thứ mà hai con Pokemon bắt gặp lúc này đều vô cùng mới mẻ và lạ mắt, cho nên chạy nhảy cực kì năng động, hoạt bát.
Lâm Châu nhìn dáng vẻ sôi nổi của hai con Pokemon, khuôn mặt cũng hiện lên ý cười.
Sau này phải dẫn chúng ra ngoài chơi nhiều hơn, tiếp xúc với tự nhiên rất tốt cho việc thả lỏng tinh thần.
Để hai nhóc tự chơi đùa ở một bên.
Lâm Châu tìm một vị trí thích hợp ở ven hồ, đặt ghế gập xuống, dựng ô che nắng lên, chống cần câu và bắt đầu câu cá một cách rất thoải mái.
Từ nhỏ Lâm Châu đã lớn lên bên cạnh đập chứa nước, vì sống lâu ở nơi rừng núi hoang vu hẻo lánh nên cậu không hề chán ghét sự yên tĩnh của chốn đây.
Có non nước hữu tình, có đàn cá tung tăng, cả khói bếp bập bùng ấm cúng. Có thể mò tôm dưới sống, lấy trứng chim trên cây và hái mộc nhĩ, nấm hương trên núi.
Cuộc sống ở đây có thể bình đạm lặng lẽ, không náo nhiệt như phồn hoa đô thị, nhưng nơi này cất giấu những hồi ức tươi đẹp thời thơ ấu của cậu, cậu không có lý do gì để chán ghét nó.
Lâm Châu thầm nghĩ, đợi sau này khi về già, cậu sẽ mua một mảnh đất ở đây rồi xây một căn nhà nhỏ, sau đó đưa Pokemon của mình đến và cùng nhau trải qua cuộc sống điền viên an nhàn…
Phao câu cá trên mặt nước đột nhiên giật mạnh.
Lâm Châu biết đã có cá cắn mồi bèn thành thạo nhấc cần lên.
Cá mắc câu rồi!
Lâm Châu ước chừng trọng lượng một lúc, sau đó trực tiếp nâng cần, kéo đến gần bờ và nhấc cá lên khỏi mặt nước.
Con cá cắn câu là một con cá nhỏ cỡ bằng nửa bàn tay.
Lâm Châu vừa nhìn đã biết, con cá này mới được thả vào đập chứa nước chưa bao lâu.
Cậu gỡ móc câu ra, ném con cá trở lại nước.
Cậu chỉ muốn câu vài con cá để giải quyết bữa trưa và bữa tối, câu cá con quá nhỏ cũng không thể ăn được, chi bằng thả nó về để nó tiếp tục lớn thì hơn.
Lâm Châu buộc chắc mồi câu, đang định ném cần câu thêm một lần nữa.
Nhưng đúng lúc này, một bóng hình màu xanh đang di chuyển trên mặt hồ đột nhiên thu hút sự chú ý của cậu.
Đó là gì vậy?
Lâm Châu lấy kính viễn vọng từ trong ba lô ra, cầm kính nhìn qua đó.
Trên mặt hồ, một chiếc lá sen xanh biếc đang dập dềnh di chuyển theo sóng nước, trong làn nước bên dưới chiếc lá lại ẩn hiện một thân hình màu xanh lam.
Hình như là một con Lotad… một con Pokemon?