Cuộc Đổ Bộ Của Pokemon

Gian thương trong mê cung


trước sau

Editor: Nguyetmai

"Các anh cần nước không?"

Lâm Châu quan sát một lượt ba người, lại hỏi một lần nữa.

"Tôi có Pokemon hệ Nước có thể tạo ra nước."

Tôn Linh Linh vừa nghe thấy vậy mắt liền sáng lên, giơ tay đứng dậy.

"Cần! Cần!"

Bàng Nhiên cau mày, ngoảnh đầu lườm cô một cái, đứng dậy chặn cô lại rồi quay đầu nhìn Lâm Châu hỏi:

"Cậu là ai?"

Tay mới vào nghề Tôn Linh Linh này thật thiếu cảnh giác, đây là nơi nằm ngoài khu vực kiểm soát, ngoài pháp luật đấy.

Con người trưởng thành trong xã hội pháp trị sẽ có thói quen này, vô thức xem nhẹ rất nhiều nguy hiểm đến từ đồng loại.

Thói quen này có người bẩm sinh đã có thể khắc chế nhưng có người lại phải cần trải qua cọ sát, vài lần vấp ngã mới ghi nhớ. Tất nhiên, có một số người ngã vài lần chưa biết chừng ngã chết luôn.

Trước đây Bàng Nhiên cũng như thế, sau khi bị hãm hại vài lần cũng đã bắt đầu ghi nhớ.

Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ở bên ngoài khu vực kiểm soát của mê cung, nơi ngoài vòng pháp luật, đôi khi thực sự là lòng người hiểm ác.

"Một nhà thám hiểm tình cờ đi ngang."

Lâm Châu nhún vai, xem ra người này rất phòng bị cậu.

Cậu lấy Pokeball rồi thả Feebas ra ngoài, cầm nó trong tay, giơ lên cho bọn họ nhìn rồi nói:

"Nếu mọi người muốn có nước, Pokemon của tôi có thể sản xuất, một BP mười lít, từ mười lít trở lên mới bán, ít hơn không bán, giá cả phải chăng."

"Sao cậu không đi làm ăn cướp luôn đi hả?"

Tôn Linh Linh mặt mũi tối sầm, giá cả phải chăng cái beep à, cướp ngân hàng còn không kiếm tiền nhanh như cậu.

Mười lít nước cũng chỉ xấp xỉ năm chai coca cola to.

Đòi giá một BP? Một nghìn tệ?

Cậu trộn vàng hay là nạm kim cương trong nước vậy?

Một ngụm sảng khoái tinh thần, hai ngụm trường sinh bất lão?

Bàng Nhiên nghe nói cảm thấy đau hết cả mình mẩy, cảm giác như xuất hiện một tên thừa nước đục thả câu.

Bởi vì vật tư trong mê cung quý hiếm, đôi khi muốn mượn người khác một số tài nguyên thường dùng sẽ bị ghét bỏ, kiểu người mở miệng hét giá trên trời kiểu này không ít.

"Cậu cũng cay nghiệt đấy người anh em, làm kinh doanh không phải làm như cậu đâu."

Từ Ninh cũng mở một bên nói phụ họa.

"Đây cũng đâu phải nước của cậu, cậu có Pokemon hệ Nước có thể sản xuất nước vô hạn mà, rẻ một chút cũng không thiệt."

Lâm Châu lập tức cau mày trợn mắt, hung hăng nói:

"Ai nói không thiệt?! Ai nói không thiệt?! Anh nghĩ Feebas của tôi sản xuất nước không cần tiêu hao năng lượng à? Không mệt à? Anh nghĩ anh Feebas của tôi rẻ rúng lắm à?"

"Chẹp…"

Từ Ninh bị sự kích động bất ngờ của Lâm Châu làm cho hơi ngỡ ngàng, á khẩu không lên lời.

"Không phải, ý tôi không phải thế…"

"Không phải cái gì mà không phải! Anh biết anh Feebas của tôi mỗi ngày ăn bao nhiêu trái cây cao cấp không? Nước được sản xuất từ trái cây cao cấp ăn mỗi ngày có thể giống với trái cây thường được sao? Được sao?"

"Việc này, hình như…"

"Không hình như gì cả! Nó không giống nhau! Anh nghĩ Feebas của tôi ngày ngày hưởng thụ đãi ngộ gì chứ? Là đãi ngộ kiểu quý tộc!"

"Ở trong Pokeball cân bằng nhiệt, được bao quanh bởi âm nhạc, mát-xa bằng máy móc, ăn cũng đều ăn những loại trái cây cao cấp vận chuyển hàng không từ nơi hoang dã."

"Nước được sản xuất như vậy có phải là cực phẩm trong các loại nước, là quý tộc trong các loại nước không, anh nói xem, nếu bán rẻ có phải sẽ không phù hợp với giá trị bản thân nó không!"

"Cậu nói có lý!"

Vẻ mặt của Từ Ninh lộ rõ biểu cảm "bừng tỉnh ngộ", bèn gật đầu tán thành, rõ ràng đã bị ngây ra.

Bàng Nhiên không nhịn nổi ôm mặt, IQ này đúng là hết cứu rồi. Anh ta đã suy nghĩ, lần này trở về sẽ đá tên Từ Ninh này ra khỏi đội, IQ của hắn thật là gây chấn động mà.

Tôn Linh Linh có vẻ do dự, nhìn Feebas trong tay Lâm Châu, hiện giờ cô rất lưỡng lự.

Một mặt là vì thiếu kinh nghiệm, lần này chuẩn bị không đầy đủ, nước uống phải dùng tiết kiệm, khiến suốt mấy ngày nay cô đều chưa tắm, là một cô gái, cô thực sự có chút không thể chịu nổi, nhất là ở phương diện vệ sinh cơ thể.

Thế nhưng, một mặt khác, mức giá này quả thật hơi cao, mười lít nước phải cần đến một BP…

Tôn Linh Linh cân nhắc cẩn thận, cuối cùng vẫn là hạ quyết tâm, không được, thà tiêu tiền cũng không thể để bản thân bẩn đến mức bốc mùi được!

Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Tôi mua hai mươi lít!"

Tôn Linh Linh cắn răng nói.

"Được thôi, trực tiếp quét mã chuyển tiền là được."

Lâm Châu mỉm cười, lấy Pokedex giơ ra cho Tôn Linh Linh, tuy bên ngoài khu vực kiểm soát không có mạng nhưng vẫn có chức năng hồng ngoại có
thể sử dụng, Tôn Linh Linh chuyển hai BP đến tài khoản của cậu.

Lâm Châu mỉm cười.

"Được rồi, đến tài khoản rồi, cô định đựng nước vào đâu?"

"Tôi muốn trực tiếp dùng để tắm."

"Được, để tôi bố trí cho cô một cái vòi hoa sen."

Lâm Châu lấy Pokeball thả Mimikyu ra ngoài.

Mấy người họ nhìn thấy loại Pokemon hiếm gặp này ai nấy đều kinh ngạc, không ngờ con người tham lam thừa nước đục thả câu mà họ tình cờ gặp còn sở hữu con Pokemon đặc biệt như vậy.

Lâm Châu giao Feebas cho Mimikyu để nó dùng bộ móng ma tóm lấy Feebas, chạy lên bức tường ở bên cạnh.

Lâm Châu chỉ chỉ nói:

"Cô đi ra phía sau tường tắm đi, đảm bảo phục vụ tận tình, nhớ cho đánh giá năm sao nhé."

Tôn Linh Linh đang xót tiền nên không thèm để ý đến Lâm Châu, cô đi ra phía sau tường đến một vị trí mấy người đàn ông không nhìn thấy rồi cởi quần áo, miệng Feebas tích trữ năng lượng hệ Nước, ngưng kết thành nước phun mạnh ra ngoài, tạo thành một cái vòi hoa sen.

Tiếng nước vang lên khoảng hai ba phút liền dừng lại, nước chỉ đủ dội qua nhưng đối với Tôn Linh Linh mà nói cũng đã đủ dùng.

Ở một nơi rừng núi hoang vu mà có vòi hoa sen để tắm quả thực quá sảng khoái.

Tôn Linh Linh tắm xong, tinh thần thoải mái hẳn lên, coi như không khó chịu khắp người nữa.

"Thế nào? Anh có muốn mua một ít không?"

Lâm Châu quay sang hỏi Từ Ninh, người vừa rồi bị cậu làm cho lung lạc, ngẩn ngơ.

"Không cần, không cần, tôi không có nhiều tiền như thế, tôi không tắm cũng được."

Từ Ninh vội vàng lắc đầu từ chối, ngẩn ngơ thì ngẩn ngơ nhưng móc tiền ra là việc không thể, anh ta nghèo lắm.

Hơn nữa anh ta là một người đàn ông thô kệch, không thể giống Tôn Linh Linh, nhất quyết phải tiêu tiền vì việc này.

"Chẹp chẹp."

Lâm Châu tỏ vẻ đáng tiếc, quay đầu hỏi Tôn Linh Linh:

"À phải rồi, các cô đang muốn đi đâu thế?"

"A, việc này…"

Tôn Linh Linh đang định lên tiếng thì Bàng Nhiên đã cau mày, một lần nữa chặn ngang lời của Tôn Linh Linh.

"Đi đâu không liên quan đến cậu, nước cũng bán xong rồi, có phải là nên đi rồi không?"

"Tinh thần cảnh giác của anh mạnh quá đấy, bán nước chỉ là tiện thể, có cầu thì có cung thôi."

Lâm Châu cười.

"Thực ra, tôi muốn hỏi tiểu đội của các anh đi đâu, có để tâm nếu thêm một người đi cùng không.

Tôi đến để hái thuốc, nhưng mật độ Pokemon ở mê cung này quá cao, hành động một mình sẽ mất sức, tôi đã bị tập kích mấy lần rồi.

Cho nên muốn hỏi lộ trình của các anh, liệu có hứng thú cho tôi gia nhập nhóm không, đông người một chút thì việc đảm bảo an toàn cũng tốt hơn một chút."

Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hái thuốc?

Trong lòng Bàng Nhiên nghi hoặc, người này nói đến hái thuốc là hái thuốc gì? Lẽ nào có cùng mục đích với bọn họ?

Anh ta biết nhiệm vụ ủy thác này không phải chỉ có một, có mấy đội nhóm khác cũng đã nhận nó, lẽ nào đối phương cũng là người nhận nhiệm vụ?

"Cậu cũng nhận nhiệm vụ à?"

Bàng Nhiên hỏi một câu.

"Nhiệm vụ gì?"

Lâm Châu mù mờ.

"Không có gì."

Bàng Nhiên lắc đầu, cũng không biết lời của Lâm Châu là thật hay giả.

Thế nhưng.

Lâm Châu lại đã biết rõ, đây chính là đội nhóm thu thập dược liệu mà cậu cần tìm…

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện