Editor: Nguyetmai
Lâm Châu nói chuyện một lúc lâu với thầy Tony. Sau cùng đã nhờ ông ta nhanh chóng làm giúp mình một quả PokBall với giá ba nghìn BP.
Nếu bây giờ bắt tay vào làm thì trong vòng một ngày sẽ cho ra sản phẩm. Vậy thì chắc ngày mai Lâm Châu có thể nhận được hàng rồi.
Ba nghìn BP, phí vật liệu chỉ mất có một ngàn, phí nhân công mất một ngàn, cộng thêm một nghìn tiền phí đặt làm gấp nữa.
Lần đầu tiên Lâm Châu biết PokeBall lại có thể bán đắt vậy, mặc dù cậu đã chịu bỏ tiền ra mua...
Nhưng thứ đồ như PokeBall cũng giống như xe hơi vậy, cũng vì sự khác nhau trong kỹ thuật được các hãng ứng dụng vào nên giá thành cũng có sự chênh lệch.
Chẳng hạn như PokeBall có tác dụng của lưới bắt tốt, độ bền cao thì giá cũng đắt hơn.
Một PokeBall có thể nhốt được Pokemon cấp Quán Chủ thì chắc chắn đòi hỏi phải có chất lượng lưới bắt vô cùng cao.
Tóm lại vì Lâm Châu chưa thấy bán dạng này trên thị trường bao giờ nên cậu mới nghĩ đến việc tìm một thợ thủ công chuyên chế tạo Pokemon như thầy Tony, không ngờ lại có thật.
Sở dĩ Lâm Châu muốn tìm một PokeBall có thể khống chế được con Luxray kia vì cậu thấy thích nó và nảy ra ý muốn thuần hóa con Pokemon này.
Lâm Châu cũng chỉ vừa mới nghĩ ra như vậy thôi. Vì lúc đầu khi thấy con Luxray này, cậu chỉ định bắt nó lại sau đó đem đi bán. Pokemon cấp Quán Chủ chắc cũng bán được một khoản kha khá.
Không phải lúc nào cũng được nhìn thấy Pokemon cấp Quán Chủ, huống hồ còn là ở bên ngoài mê cung. Lâm Châu cũng coi như số đỏ nên mới gặp được nó lần này.
Nhưng trong quá trình giao đấu và vây bắt nó. Chính đôi mắt sáng trưng của Luxray lại khiến Lâm Châu có chút hứng thú.
Electric Terrain, Wild Charge, Magnet Rise,...
Lâm Châu cũng không ngờ một con Pokemon hoang dã lại học được nhiều chiêu thức cao cấp đến vậy.
Bộ ba chiêu thức này, một cái là chiêu thức dạng địa hình, một cái là chiêu thức cao cấp hệ điện cực kỳ mạnh, một cái thì hơi ít dùng đến, nhưng có thể lấy ra khoe mẽ...
Nói tóm lại một cách nghiêm túc thì cả ba chiêu thức này đều không hề tầm thường và rất hiếm gặp.
Con Luxray không chỉ nắm được ba chiêu thức cao cấp này mà còn sử dụng khá thuần thục. Nó còn biết phối hợp chiêu thức, đã tạo ra "lưới điện vô tận" ban nãy. Tóm lại cũng khá "chất" đấy tuy có hơi thô lỗ chút thôi.
Một con Luxray cấp Quán Chủ biết dùng các chiêu thức cao cấp như này, nếu cậu thuần hóa được nó chắc chắn sẽ tiết kiệm được một đống tài nguyên đào tạo mà lại có luôn trong tay một Pokemon có khả năng chiến đấu.
Nếu có thể thuần hóa được một con Pokemon trưởng thành đã tự phát triển xuất sắc như này, thực sự lợi hơn rất nhiều những Pokemon sơ sinh ở một ý nghĩa nào đó.
Nhưng trước hết phải thuần hóa được nó đã!
Phần lớn Pokemon trưởng thành có trí thông minh không hề thua kém con người. Nhưng vì không gian bồi đắp cảm xúc của chúng quá nhỏ nên rất khó cho người huấn luyện có thể kết nối tình cảm và suy nghĩ với chúng.
Không chỉ có chúng đề phòng bạn và bạn cũng đang cảnh giác chúng.
Một bức tường dựng lên giữa hai phía như vậy sẽ là vật cản trong quá trình thuần hóa. Không thể nào bằng việc đào tạo một Pokemon sơ sinh ngay từ khi còn nhỏ, ngày nào cũng ở cạnh nhau thì tình cảm mới sâu đậm được.
Việc này cần có thời gian tiếp xúc từ từ. Việc gặp được một con Pokemon cũng như quen thêm một người bạn mới, không thể ngày một ngày hai mà đã hiểu được đối phương, tất nhiên cũng có khả năng vì nó không thích bạn.
Có đầy huấn luyện viên bắt được một con Pokemon, mất mấy năm mà vẫn không làm quen được với nó, cuối cùng đành phải thả nó đi.
Việc này cũng giống như các FA không tìm được bạn gái. Cứ nghĩ rằng do hai bên chưa hiểu nhau đủ rõ, cô ấy vẫn chưa hiểu được con người bên trong của bạn, nhưng thực ra không phải vậy, có khi chỉ vì bạn xấu trai mà thôi.
Lâm Châu rất tự tin vào nhan sắc của mình. Cậu nảy ra ý muốn thu nạp thêm con Luxray này là vì hai lý do.
Thứ nhất, vì nó có thực lực mạnh, cấp năng lượng cao lại biết dùng các chiêu thức cao cấp. Về rèn giũa thêm chút nữa là đã có khả năng chiến đấu rồi. Như vậy có thể giúp Lâm Châu tiết kiệm được rất nhiều tài nguyên.
Thứ hai, Lâm Châu thực sự muốn thử xem khả năng của mình đến đâu. Cậu chưa từng thử thuần hóa một con Pokemon mạnh hơn hẳn so với những Pokemon của bản thân bao giờ.
Đây coi như một dạng trải nghiệm, cũng là thử thách
dành cho chính cậu.
Lâm Châu từng đọc một cuốn tự truyện trong thư viện đại học Pokemon kể về trải nghiệm của một huấn luyện viên cấp Thiên Vương. Trong đó có nhắc đến, thuần hóa Pokemon phải là một kỹ năng cốt lõi của người huấn luyện viên. Một huấn luyện viên thực sự giỏi phải dùng được trơn tru được kỹ năng này.
"Đã bắt con Pokemon lại cho các anh rồi. Ở đây không có việc gì nữa thì tôi đi nhé?"
Lâm Châu nói với Vương Hoa Thần.
"Ấy đừng!"
Vương Hoa Thần ngăn không cho cậu về:
"Cậu đã đến rồi, không định vào xem bên trong mê cung này à?"
"Không thích, chẳng có gì đáng xem cả."
Lâm Châu từ chối luôn.
"..."
Vương Hoa Thần bị phũ đến nghẹn cả họng.
Lâm Châu nhìn hắn rồi hỏi:
"Anh muốn đi xem hả?"
Vương Hoa Thần lộ ra vẻ mặt hứng thú.
Các mê cung được công khai đều thuộc về Liên minh Pokemon. Anh ta đến Pokemon còn chẳng được nuôi chứ nói gì đến việc làm Huấn luyện viên hay không. Làm gì có cơ hội được tiếp xúc với thứ này.
"Muốn đi xem lắm. Tôi chưa vào mê cung bao giờ, nên muốn đi xem cái chỗ người ta vẫn kháo nhau là vùng đất kho báu này rốt cuộc như thế nào."
Lâm Chu nhún vai.
"Thế anh cứ mơ tiếp đi."
Chỉ một câu của Lâm Châu đã khiến Vương Hoa Thần tức đến nỗi không thở được.
"Tôi đã báo cáo chuyện này lên cấp trên rồi. Trước tuần sau sẽ có các nhà chức trách được điều đến đây."
Vương Hoa Thần nói.
"Đến lúc đó có cơ quan thẩm quyền đến tiếp nhận cái mê cung này, cậu có muốn vào cũng không được nữa đâu."
Lâm Châu nghe thấy thế thì nhướng mày lên, nói móc:
"Anh Vương à, anh thế này là đang cổ xúy cho tôi gây chuyện đấy."
"Trước nay tôi chỉ tin vào sự chuyên nghiệp, chắc chắn sẽ có các chuyên gia đến quản lý chuyện này."
Vương Hoa Thần miệng nói như vậy còn trong bụng nghĩ cái gì thỉ có mình hắn ta mới biết.
Lâm Châu xua tay.
"Kể cả thế tôi cũng không đi. Một mê cung chưa được biết đến, lại chẳng có tài liệu gì về nó. Tỷ lệ thất bại quá lớn, tôi chưa muốn chết sớm vậy đâu."
Những điều Lâm Châu nói đều là sự thật. Khai hoang mê cung là một trong những việc nguy hiểm nhất. Trong một mê cung hiểm nguy tứ phía thì mọi thứ đều chưa biết trước được.
Đội khai hoang của Liên minh năm nào cũng có người hy sinh. Những người này một khi đã xảy ra chuyện trong mê cung thì hầu hết đều bỏ mạng.
Do đó, Lâm Châu sẽ không tùy tiện đi vào cái mê cung mới này. Cứ ngoan ngoãn giao nó cho Nhà nước còn tốt hơn nhiều.
Nhưng...
Khi Lâm Châu đi đến chỗ cánh cửa đá lớn khép hờ, lông mày cậu nhíu lại, nhìn những vết tích lưu lại trên cửa, vẻ mặt cậu trở nên nghiêm trọng hơn.
Có dấu vết nọc độc ăn mòn vương trên cánh cửa. Lâm Châu dùng tay ước lượng độ cao, chắc là do con Luxray kia đã va vào lúc đi qua bên này.
Hơn nữa, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là nọc độc ăn mòn này nhìn quen vô cùng!
Nọc độc mà Lâm Châu từng thấy này, lần trước chỗ cậu thấy nọc độc cũng là bên trong mê cung...
Lâm Châu ghé mắt vào lỗ hổng chính giữa cánh cửa đá và quan sát bên trong.
Ánh sáng phía bên kia cánh cổng đá làm cậu bị chói mắt.
Nhìn thấy cảnh đó, Lâm Châu quay đầu lại nói với Vương Hoa Thần bằng một sắc mặt nghiêm trọng.
"Tôi nghĩ các anh tốt nhất vẫn nên báo lên Liên minh Pokemon về mê cung mới này."
Vẻ mặt Vương Hoa Thần thắc mắc, hắn không hiểu Lâm Châu sao tự dưng lại nói những lời này. Hắn cũng bước tới xem thử cảnh tượng đằng sau cánh cửa đá.