Editor: Nguyetmai
"Cô định làm gì..."
Lâm Châu nuốt nước bọt, co rúm người về phía sau, cảm giác được bầu không khí sai sai.
Fujiwara Sakura mỉm cười, nhìn Lâm Châu và nói:
"Chắc cậu không biết những người trong gia tộc Fujiwara nếu uống quá nhiều thường thích động tay động chân, hơn nữa cũng không biết nặng nhẹ phải trái gì đâu."
"Khụ khụ."
Lâm Châu ho khan hai phát.
"Đừng đùa nữa, tỉnh rượu rồi thì nói chuyện chính đi."
"Gì, có gì đáng nói với cậu đâu."
Fujiwara Sakura tức giận nói, tự nhủ sao cái người này không có chút nhận thức về việc bản thân là một tay "tiêu diệt cảm xúc" nhỉ.
"Tôi muốn hỏi về chuyện chú của cô. Tôi rất tò mò. Sau khi ông ấy biến mất, tại sao ông ấy không quay về luôn mà đợi tới mười năm sau mới trở về."
Lâm Châu làm như chỉ vô tình hỏi.
Fujiwara Sakurazi nhìn Lâm Châu một cách khó hiểu.
"Cậu tò mò về chuyện này làm gì? Chú tôi nói lúc đầu chú gặp nguy hiểm trong mê cung nên không về ngay được. Sau này khi ra ngoài được rồi thì tự nhận thấy thực lực của bản thân không đủ nên đã đi khắp đó đây để bồi dưỡng bản thân."
"Cô có tin không?"
"Không tin lắm..."
"..."
Lâm Châu cạn lời.
Fujiwara Sakura cười khổ.
"Tôi cũng không biết tại sao chú tôi sau khi thoát nạn lại không quay trở lại Fujiwara ngay. Cha tôi và mọi người cũng không biết."
"Nhưng với sự hiểu biết của tôi về chú, kể cả mình có hỏi ông thì ông cũng sẽ không nói. Đừng nhìn ông ấy lúc nào cũng mỉm cười, nhưng thực ra ông ấy từ trước đến giờ vẫn luôn là người thích giữ mọi chuyện trong lòng."
"Nhưng dù vì lý do gì, nhiều năm như vậy rồi mà chú tôi vẫn đồng ý về nhà, còn trở về một cách an toàn là tôi mãn nguyện rồi."
"Nhân duyên của chú cô tốt thật đấy."
Lâm Châu phun ra một câu.
Từ bữa tiệc hôm nay có thể thấy Shinichiro mười năm không về, vừa về mà cả nhà đã khóc lóc vui mừng, rõ ràng mối quan hệ của ông ta với người trong gia tộc rất tốt.
"Những người có tuổi trong gia tộc Fujiwara đều đã từng vào sinh ra tử cùng nhau, đi cùng nhau từ không lên có. Họ như anh em ruột thịt vậy."
"Có vẻ như mối quan hệ của cô với chú cô cũng rất tốt."
"Tất nhiên rồi, trước đó cũng nói với cậu rồi mà. Chú nuôi tôi từ bé đến lớn, thế nên chú coi như là người thân thiết nhất với tôi."
Lâm Châu than khẽ, nếu đã như vậy thì có nhiều chuyện cậu không thể kể với Fujiwara Sakura rồi.
Có thân thiết đến đâu cũng không thể bằng người nhà với nhau.
Một bên là một người vô cùng thân thiết, một người chú ruột đã nuôi nấng mình trong nhiều năm, còn một bên là người quen được Liên minh phái đến để thực hiện một nhiệm vụ hỗ trợ.
Nếu mình nói với Fujiwara Sakura, cô ấy sẽ chọn tin ai?
Đây giống như một câu hỏi nộp mạng, tự nộp mạng của mình vậy.
Lâm Châu gạt bỏ cái ý nghĩ này.
Thôi vậy, cậu vẫn nên tự mình nghĩ cách thôi.
Những nhiệm vụ mà Giáo sư Trọc giao cho mình toàn là những thứ gì không, cái nào cũng toàn sóng gió.
Lâm Châu đứng lên, cậu thấy mình nên quay về suy nghĩ xem chuyện này phải giải quyết thế nào, nhưng đúng lúc này, Fujiwara Sakura lại mở miệng nói:
"Thật ra, chú tôi quay lại, đầu óc tôi cũng rối ren lắm."
Lâm Châu dừng bước.
Chuyện này là sao?
"Chú tôi nói chú ấy đã thăng lên cấp Thiên Vương. Chú ấy nói sẽ tham gia tranh cử chức trưởng lão trong Liên minh Pokemon, giúp chấn hưng lại gia tộc này."
Fujiwara Sakura ngước nhìn cây anh đào trong sân, khuôn mặt mang theo nét hoang mang cùng khó xử.
"Cây anh đào này là chú cùng tôi trồng lúc tôi còn nhỏ. Lúc ấy tôi còn nhỏ nên thực ra đều là chú nắm tay hướng dẫn tôi trồng."
Lâm Châu đoán chừng với bộ dạng như sắp mở "hội kể chuyện xưa" của Fujiwara Sakura, thì chắc cậu không đi được rồi, thế nên cậu lại ngồi xuống nghe cô kể.
"Tôi và cây anh đào này cùng nhau lớn lên. Mỗi ngày tôi đều luyện tập nâng cao bản thân dưới gốc cây này, kể từ lúc chú mất tích, ông nội qua đời, tôi lại càng không dám buông lơi."
"Tính cách của cha tôi không phù hợp để quản lý gia tộc Fujiwara. Đứng trước sự lựa chọn, ông ấy sẽ luôn chọn cách bảo thủ nhất, làm như vậy sẽ không thể nào phục hưng được gia tộc Fujiwara."
"Tôi hy vọng mình có thể nhanh chóng trưởng thành, tiếp nhận vị trí chủ gia tộc càng sớm càng tốt, nhưng đến nay cha vẫn chưa yên tâm giao lại gia tộc Fujiwara cho tôi. Người lớn trong gia tộc đều nghĩ rằng tôi còn quá trẻ. Cho nên, tôi muốn nhanh chóng đột phá cấp Thiên Vương, tranh cử vị trí trưởng lão Liên minh Pokemon. Đó luôn là mục tiêu của tôi."
Lâm Châu tiếp tục nghe nhưng không lên tiếng.
"Nhưng chú tôi đã trở lại, tiếp quản mục tiêu của tôi, tiếp quản những gì tôi đã cố gắng làm, nhận lấy trọng trách phục hưng gia tộc, những người lớn trong gia tộc cũng
tín nhiệm chú ấy."
"Tôi cảm thấy gánh nặng vẫn đè trên vai mình bỗng nhiên mất hết, nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nhưng trong lòng cũng có một chút không biết phải làm sao."
Fujiwara Sakura đưa ánh mắt cầu cứu sang Lâm Châu.
Lâm Châu nhướng mày nói:
"Cô cảm thấy rất mông lung à?"
"Coi như vậy đi."
Lâm Châu gãi đầu, có chút bối rối.
"Tôi thì lại cảm thấy cô chẳng mông lung chút nào. Bây giờ cô hỏi như vậy thì chắc trong lòng đã có suy nghĩ riêng rồi?"
"..."
Fujiwara Sakura không trả lời, chỉ nhìn Lâm Châu, hy vọng cậu sẽ cho cô một lời khuyên.
Lâm Châu bị cô nhìn đến không biết làm thế nào, chỉ có thể nói:
"Nếu cô muốn làm thì cứ làm đi."
Fujiwara Sakura mỉm cười.
"Tốt! Vậy thì tôi sẽ cố gắng nỗ lực vì mục tiêu trở thành trưởng lão của Liên minh, tranh đấu cùng chú tôi."
Những phiền muộn bất ngờ của Fujiwara Sakura là gì?
Thực ra rất đơn giản.
Lấy ví dụ như một kỳ thi.
Sau khi học được vài năm, đã học được một mớ kiến thức và cuối cùng người ta nói với bạn rằng bạn không phải thi nữa, đã có người đi thi hộ bạn rồi.
Đối mặt với tình huống như vậy, người ta luôn rơi vào trạng thái mông lung, tự hoài nghi rằng bản thân phấn đấu mấy năm qua có ý nghĩa gì?
Có lẽ Fujiwara Sakura đại khái đang rơi vào tình trạng như vậy.
Cô ấy không phải là người chỉ đơn thuần theo đuổi kết quả, sự lựa chọn của cô ấy và cha cô ấy hoàn toàn khác nhau, cô ấy có "tinh thần Fujiwara" mà Fujiwara Kazuhiko đang thiếu.
Một tinh thần dám liều lĩnh, dám xông pha.
Chú cô ấy đi tranh cử chức trưởng lão, có thể ông ta khả năng cạnh tranh cao hơn cô ấy một chút, nhưng cũng chỉ là hơn một chút thôi chứ không phải đại diện một điều rằng chú cô nhất định sẽ thành công.
Fujiwara Sakura vẫn muốn tự dựa vào sức mình để thử một phen.
Lâm Châu cho cô lời khuyên, dĩ nhiên cũng ủng hộ cô.
Nhưng không phải vì Lâm Châu đã giác ngộ như Fujiwara Sakura, dám dũng cảm bước tới bất chấp kết quả, thấy cái gì đang chắn trước mặt mình thì bước qua là xong.
Nói đúng ra, Lâm Châu thực sự khá giống Fujiwara Kazuhiko. Cậu là một người xem trọng kết quả, luôn lựa chọn con đường nào có tỉ lệ thành công cao nhất.
Tuy nhiên, đầu óc của cậu lại linh hoạt hơn, có nhiều cách suy nghĩ, nhiều ý tưởng hơn, và cậu sẽ không ngoan ngoãn phục tùng như Fujiwara Kazuhiko.
Sở dĩ Lâm Châu ủng hộ Fujiwara Sakura tất nhiên là vì câu nói của nhân viên tình báo kia.
Mẹ nó, Shinichiro này rõ ràng là có vấn đề!
Nếu cứ để cho ông ta leo lên được chức trưởng lão trong Liên minh thì liệu có được không?
Lâm Châu không thể nói thẳng chuyện này ra được nên chỉ có thể đứng bên cạnh ủng hộ Fujiwara Sakura như vậy.
Shinichiro có thực lực cấp Thiên Vương.
Mà trong gia tộc Fujiwara lúc này trừ ông ta ra thì cũng chỉ có cậu và Fujiwara Sakura là hai huấn luyện viên cao cấp với Pokemon có sức mạnh đạt cấp Quán Chủ.
Nếu bây giờ động thủ thì chắc chắn không đánh lại ông ta nên Lâm Châu chỉ còn cách bình tĩnh trước.
Với cả, tối nay nên báo cáo lại với Giáo sư Trọc chuyện này.
Phía Liên minh đã liên hệ rằng không tin tưởng bọn họ, hoàn toàn không coi bọn họ ra gì.
Cho nên Lâm Châu phải tận dụng các mối quan hệ của mình, Giáo sư Trọc có nhiều mối quan hệ như vậy thì chắc cũng có thể tìm được người đến giúp cậu.
Lâm Châu hiện đang thiếu một người có năng lực chiến đấu cấp Thiên Vương.
Nếu không cậu đã chẳng cần thận trọng từng bước như thế này.