Editor: Nguyetmai
Từ Yamanashi di chuyển đến Shizuoka, sau đó đến thành Sunpu rồi ngồi thuyền ra biển.
Chỉ mất một lúc đã đi đến một hòn đảo nhỏ không người.
Hòn đảo nhỏ này có kích thước không lớn, chắc cũng chỉ lớn hơn một chút so với diện tích của một trường đại học.
Trên giấy tờ chính thức thì hòn đảo này thuộc về đất dùng để phát triển du lịch của gia tộc Fujiwara. Tuy nhiên, vì một số lý do mà nó đã vẫn chưa được khai thác kinh doanh, từ từ gần như bị bỏ hoang.
Thật ra.
Đây là một mảnh đất thuộc quyền sở hữu riêng của gia tộc Fujiwara.
Du thuyền cập cảng tại bến tàu.
Thuyền trưởng Zoroark dừng tàu xong thì lịch thiệp đỡ Fujiwara Sakura xuống thuyền.
Tà váy dài bay bay theo gió, chiếc mũ rộng vành che nắng thắt đai tơ lụa đang phấp phới trong gió biển, nhìn cô nàng xinh đẹp vô cùng.
Tất nhiên, theo sau là Lâm Châu đang xách theo túi lớn túi nhỏ.
"Này, cô nói đến đây để giải quyết công chuyện, mà sao tôi thấy bộ dạng của cô rõ ràng là đi chơi."
Lâm Châu vẻ mặt ngơ ngác, trên người khoác đủ túi lớn túi nhỏ trông nhếch nhác như một chú cún.
Chiều hôm qua Fujiwara Sakura nói với cậu là cô ta muốn đến "Đảo ác mộng" này vì có việc phải làm.
Xong sáng sớm hôm nay đã lập tức đi đến đấy.
Nhưng tình hình lúc này nhìn thế nào cũng thấy giống đang đi nghỉ mát.
"Xời, cậu cứ đi theo tôi là được rồi."
Fujiwara Sakura khẽ nâng chiếc mũ, cầm theo tay một chiếc túi da nhỏ xinh rồi đi lên bến tàu.
"Hòn đảo ác mộng là vùng đất sở hữu riêng của gia tộc Fujiwara. Các tổ chức, đoàn nhóm của gia tộc thường đến đây tránh nóng, tôi vẫn nhớ lúc mình còn nhỏ cứ mỗi dịp nghỉ hè cả nhà đều đến đây chơi.
Chà chà, có bãi biển riêng, có hòn đảo riêng, đúng là con cái nhà giàu có.
Lâm Châu tự nhủ cứ nhìn người ta lúc nhỏ chơi cái gì đi. Đâu như mình lúc nhỏ, cứ nghỉ hè là lại chơi nặn bùn với đám bạn.
Hai người từ bến tàu lên đảo, men theo con đường trải nhựa nhân tạo, đi đến biệt thự kiểu tây.
Biệt thự đó nhìn có vẻ hơi cũ kĩ, trên tường đã hơi ẩm mốc, rỉ sét, cửa kính vẫn dùng loại kính thủy tinh màu trà kiểu cũ, nhìn có vẻ cũng đã có tuổi đời rồi.
"Biệt thự này đã rất lâu rồi chưa được tân trang lại."
"Cót... két!"
Fujiwara Sakura đẩy cánh cửa biệt thự, cánh cửa đổ xuống, bụi bay mù mịt, cô quay lại nhổ phì phì.
"Xem ra chỗ này không ở được nữa rồi. Không sao, dù sao chúng ta cũng mang theo lều. Đi theo tôi."
Cả hai bước vào trong căn biệt thự, băng qua hành lang, bên trong có một khoảng sân ở giữa có giếng trời, trong sân cỏ mọc um tùm.
Có một khám thờ bằng đá được dựng chính giữa khoảng sân.
"Chính là chỗ này."
Fujiwara Sakura bước tới, lấy từ trong cái túi nhỏ mà dọc đường đi cô luôn giữ gìn cẩn thận ra… một hòn đá?
Lâm Châu thắc mắc hỏi:
"Cô đang làm gì vậy?"
"Hôm trước tôi cũng nói với cậu rồi mà. Tôi muốn tranh cử chức trưởng lão Liên minh, mà điều kiện cơ bản để trở thành trưởng lão là có thực lực cấp Thiên Vương.
Fujiwara Sakura đặt hòn đá vào khám thờ và thắp một ngọn nến.
"Vì vậy, để thuyết phục gia đình và chú tôi ủng hộ mình, tôi phải có thực lực cấp Thiên Vương trước đã."
"... Cho nên?"
"Tuy Umbreon và Zoroark của tôi đã đột phá lên cấp Quán Chủ từ lâu rồi nhưng khoảng cách đến cấp Thiên Vương còn xa lắm."
"Chưa nói đến việc có thể không đột phá được, kể cả chúng có đột phá thì cũng là chuyện của một, hai năm nữa."
"Năm sau đã là mùa tranh cử chức trưởng lão rồi, trước lúc đó, tôi phải thống nhất được sức mạnh trong gia tộc trước, để các thành viên trong gia tộc đều ủng hộ việc tranh cử, cùng tôi chuẩn bị cho việc tranh cử."
"Nhưng nhìn đi nhìn lại thì vấn đề vẫn là không đủ thời gian để cho Pokemon đạt cấp Thiên Vương."
"Do đó, tôi chỉ có thể tìm ra một cách khác để có được một con Pokemon cấp Thiên Vương."
"Ý của cô là... muốn tự mình bắt một con Pokemon cấp Thiên Vương?"
Lâm Châu ngơ ngác.
Tự mình đào tạo thì không kịp.
Thế có nghĩa là muốn tìm cách bắt lấy một con?
Nhưng bắt được một con Pokemon cấp Thiên Vương...
Điều này cần phải suy xét rất nhiều.
Trước hết, phải đi đâu mới tìm được một con Pokemon cấp Thiên Vương cho cô bắt?
Tóm lại Lâm Châu chưa từng thấy bao giờ.
Ngoài con Pokemon trong truyền thuyết Lugia có
sức mạnh vượt xa sức mạnh của những Pokemon bình thường, Lâm Châu chưa nhìn thấy một con Pokemon hoang dã nào có thực lực cấp Thiên Vương trở lên.
Loại Pokemon này thường cũng chỉ đi sâu vào mê cung, họa hoằn lắm có cơ hội tìm thấy.
Lý do thứ hai, cho dù có thể tìm được một Pokemon cấp Thiên Vương hoang dã, thì bắt thế nào? Bắt xong rồi thì làm sao thuần hóa được nó?
Con Luxray kia của Lâm Châu đã bắt về nửa năm rồi mà đến bây giờ cậu đã thuần hóa được nó đâu. Mỗi ngày đều phải nhốt nó trong PokeBall, cũng không có cách nào thả nó ra để sử dụng.
"Cũng không hẳn là như vậy, thật ra tôi đã có một con Pokemon cấp Thiên Vương rồi. Năm năm trước tôi tình cờ bắt được, chỉ có điều nó đã bị phong ấn."
Fujiwara Sakura chỉ vào hòn đá trên khám thờ và nói.
"Tôi có thể giao tiếp với con Pokemon bị phong ấn này. Nó là một cậu nhóc rất đáng yêu. Trong năm năm qua, tôi vì muốn giải phong ấn cho nó, đã đi đến nhiều nơi và tìm nhiều cách.
Cuối cùng tôi đã tìm ra một cách, đó là thu thập 108 loại dầu nến linh hồn bí ẩn và đốt cháy tất cả dầu nến ở nơi vẫn còn tàn dư của sức mạnh bí ẩn, làm như vậy có thể giúp giải trừ phong ấn cho nó."
Hả?
Lâm Châu vẻ mặt ngơ ngác.
Pokemon bị phong ấn?
Cậu bước lên, nhìn vào hòn đá trên khám thờ, đánh giá nó một cách cẩn thận. Hòn đá có hình dáng giống như một ngọn núi nhỏ, phía trên có một vết lõm hơi giống như hình mặt cười.
Làn khói đen của nến bị đốt cháy vẩn vương trong không khí hình như đều bị hòn đá hút vào hết. Trên hòn đá phát ra thứ ánh sáng huỳnh quang mờ nhạt, xem ra nó quả thực không phải một hòn đá bình thường.
Lâm Châu giật mình khi nhìn thấy hòn đá.
Sao cậu lại thấy hình dáng này có chút quen thuộc.
"Cô tìm thấy thứ này ở đâu?"
"Trong mê cung, ở một nơi gọi là "tháp Hallowed"."
"..."
Lâm Châu sợ hãi.
Có lẽ cậu đã biết con Pokemon này là gì rồi.
Hơn nữa, theo những gì mà cậu còn nhớ, loại Pokemon này chắc không phải là một loại tốt lành gì.
"Cô chắc chắn sẽ không có việc gì xảy ra chứ?"
Lâm Châu có chút lo lắng hỏi.
"Có vấn đề gì à?"
Fujiwara Sakurazi thấy lạ khi Lâm Châu hỏi như vậy.
"Nói thế nào cũng là một con Pokemon cấp Thiên Vương, cô có thể khống chế được nó không?"
Điều Lâm Châu lo lắng đó là, sau khi con Pokemon này được giải trừ phong ấn, nó sẽ mất kiểm soát.
Chớ nhìn bây giờ bộ dạng nó ngoan ngoãn không có gì, nhưng sau khi được giải trừ phong ấn, nó không nghe lời Fujiwara Sakura thì rắc rối to.
Với sức mạnh của một Pokemon cấp Thiên Vương, nếu chỉ dựa vào hai bọn họ thì không thể đối phó nổi.
"Không sao đâu, cậu nhóc này rất ngoan."
Fujiwara Sakura mỉm cười, bảo Lâm Châu không phải lo lắng quá nhiều. Trong lòng cô đã có dự tính rồi.
Lâm Châu nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng không nói gì nữa.
Dù sao cậu không phải Fujiwara Sakura, cậu chưa tiếp xúc với con Pokemon này bao giờ, cũng chưa biết được tình hình thực tế.
Hiện tại cậu chỉ có thể tạm thời tin vào phán đoán của Fujiwara Sakura.
"Mất bao lâu để giải trừ phong ấn?"
"Một ngày? Cũng có thể đến ngày mai mới xong? Tôi cũng không rõ nữa, tóm lại phải đợi cháy hết 108 cây nến linh hồn này."