Translator: Nguyetmai
Lâm Châu hiện đang rất buồn phiền, buồn phiền vì tiền.
Trước đây cậu chỉ nghe nói đào tạo Pokemon rất tốn tiền, chứ đã trải qua đâu mà biết.
Trước khi sức ăn của Cáo Lửa tăng lên, tuy chi phí cho đồ ăn hằng ngày không nhỏ, nhưng vẫn trong mức chấp nhận được.
Lần đầu tiền ăn tăng vọt là thời điểm Cáo Lửa bắt đầu dùng "Siêu linh số một".
Về sau như ngựa đứt phanh, lượng ăn của Cáo Lửa ngày càng lớn, đồ ăn cũng đắt lên trông thấy.
Lần này Lâm Châu có được cách điều chế từ chỗ An Khả, cậu cũng đã nhẩm tính qua rồi.
Trong thời gian sáu ngày với cách điều chế ba loại viên năng lượng và nguyên dược liệu trái cây cần dùng, tổng cộng phải bỏ ra một triệu một trăm mười nghìn tệ để mua về.
An Khả lại tỏ ra rất nhiệt tình, khi nào Lâm Châu mua xong nguyên liệu rồi, cô có thể giúp cậu điều chế.
Vấn đề là cậu thực sự không thể mua nổi…
Năm trăm nghìn tiền trợ cấp trước đây cậu lấy được từ chỗ đội tuyển trường, cậu mới tiêu chưa đến một trăm nghìn.
Ngoài việc mua nguyên liệu dinh dưỡng cho Cáo Lửa, cậu còn trích mười nghìn tệ trong số đó để gửi về cho bố mẹ ở nhà.
Lâm Châu không dám gửi nhiều, sợ bố mẹ lo lắng, chỉ nói kiếm được từ công việc làm thêm.
Số tiền bốn trăm nghìn còn lại, có dốc cạn vào đây cũng chỉ lấp hơn một phần ba chút xíu thôi.
Cái chính vẫn là trái cây dùng làm nguyên liệu quá đắt.
Lâm Châu lấy thử tên một loại quả ở trong phương pháp điều chế thứ ba mà An Khả cho cậu, để tìm kiếm trên trang chủ của Khoa Nguyên.
Có giá niêm yết, một trăm nghìn một quả!
Lâm Châu sốc nặng, thời này muốn ăn trái cây cũng phải bỏ ra một trăm nghìn tệ một quả sao? Ăn không ngại vỡ răng à?
Bảo sao thu nhập của huấn luyện viên cao như vậy, không có thu nhập cao thì làm sao nuôi được những Pokemon này.
Lâm Châu suy nghĩ một lúc, trước tiên đặt hàng các nguyên liệu của hai cách điều chế đầu tiên trên trang chủ của Khoa Nguyên.
Nguyên liệu của hai cách điều chế này rẻ hơn một chút, cộng lại với nhau mới có một trăm mười nghìn tệ, Lâm Châu đã mua rồi.
Địa chỉ gửi về Cửu Nguyệt Ốc, tối nay có thể giao hàng tới rồi.
Loại trái cây tươi tốt này vốn được nhập từ các điểm phân phối của thành phố cạnh đó, hái lúc nào gửi đi lúc đấy.
Tuy thời gian không còn sớm, nhân viên chuyển phát Pelipper đã tan ca từ lâu, nhưng vẫn còn nhân viên chuyển phát Noctowl có thể nhận ca.
Chỉ cần người nhận có thời gian lấy hàng, vậy có thể chuyển phát hai mươi tư tiếng đồng hồ.
Nguyên liệu đến rồi sẽ giao cho An Khả điều chế viên năng lượng, để Cáo Lửa ăn dần trong bốn ngày.
Hai cách điều chế đầu tiên dễ xử lý, còn chuyện rắc rối cần giải quyết bây giờ là cách điều chế thứ ba.
Bảy trăm nghìn tệ!
Cậu vẫn còn thiếu bảy trăm nghìn tệ nữa cho chi phí nguyên liệu của cách điều chế thứ ba.
Trong vòng bốn ngày, cậu phải nghĩ ra cách để kiếm được ít nhất là bảy trăm nghìn tệ...
Lâm Châu đau hết cả đầu, sớm biết vậy trước đây đã tìm thêm cơ hội để kiếm chút tiền rồi.
Từ khi cậu đặt ra mục tiêu trở thành huấn luyện viên, cũng đã nghĩ đến chuyện kiếm tiền.
Chẳng qua về sau bị chuyện của Thẩm Khánh Minh và đội tuyển trường ngăn lại, cuối cùng Vương Hoa Thần đã gửi cho cậu năm trăm nghìn tiền trợ cấp.
Lúc đó Lâm Châu nghĩ rằng, nhiều tiền như vậy chắc đủ dùng rồi, đủ để cho Cáo Lửa trưởng thành đến cấp bậc huấn luyện viên.
Nhưng cậu không ngờ rằng, tiền đến tay chưa được bao lâu, còn chưa kịp nóng tay đã tuồn ra ngoài như nước chảy, cuối cùng còn không đủ để dùng!
Thời gian này Lâm Châu lại phải đi kiếm tiền, nhưng phải đi đâu kiếm tiền đây?
Lại tìm Vương Hoa Thần rút một chút ra hay sao?
Chắc chắn Lâm Châu không dám, lợi dụng thì có thể, nhưng phải biết chừng mực.
Trước đây Lâm Châu không hề muốn Vương Hoa Thần nhúng tay vào chuyện của đội tuyển trường, hơn nữa có cái cớ là Thẩm Khánh Minh, cậu mới đóng vai "kẻ lỗ mãng" một lần, kiếm lấy chút tiền.
Huống chi số tiền này cũng không phải của Vương Hoa Thần, cậu chỉ thuận theo tình hình mà thôi, miễn là Lâm Châu có thể thắng giải thành phố cho hắn là được.
Mấy chuyện này làm một lần còn được, có thể coi như cao thủ nên tính khí cũng kiêu ngạo hơn người.
Nếu thêm lần nữa, Lâm Châu chẳng khác gì kẻ không biết tốt xấu! Một trăm phần trăm Vương Hoa Thần sẽ trở mặt với cậu!
Dù sao Vương Hoa Thần cũng làm việc ở văn phòng tỉnh ủy, tuy rằng tạm thời chỉ là nhân viên.
Nhưng theo lời La Vân Kiệt nói, ba của Vương Hoa Thần là nhân vật có nắm thực quyền trong ủy ban tỉnh, gia thế cực kì vững vàng.
Lâm Châu cảm thấy mình không thể động vào tổ
kiến lửa này, cố ý đắc tội với nhân viên quan trọng trong giới chính trị.
Cậu đâu phải là Lâm Lam, dù gì cậu cũng có não mà!
Không thể đi theo cách lợi dụng Vương Hoa Thần được.
Vậy còn cách khác thì sao…
Lâm Châu rút điện thoại, mở Wechat của Lưu Lạc ra, sau một hồi đau đầu lựa chọn từ ngữ, cuối cùng cậu cũng gửi tin nhắn đi.
Lâm Châu: Tớ có một người bạn, bây giờ cậu ta đang cần tiền gấp, cậu có cách nào để kiếm tiền thật nhanh không?
Lưu Lạc: Nước ta có một bộ hình pháp hoàn chỉnh, trong đó có rất nhiều phương pháp kiếm tiền
Khà khà.
Lâm Châu tắt Wechat và cất điện thoại đi. Cậu biết Lưu Lạc chẳng đưa ra gợi ý nào đáng tin cậy cả.
Lâm Châu nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra cách nào hay cả.
Trừ phi bây giờ có con Porsche đỗ ngay bên cạnh, một cô nàng giàu có xinh đẹp bước xuống, vừa khóc vừa hét muốn nuôi cho cậu...
Bằng không, để kiếm được số tiền bảy trăm nghìn khổng lồ trong thời gian ngắn, chỉ có thể dựa vào Future Sight thôi.
Nói thật, Lâm Châu thực sự không muốn dùng Future Sight trừ trường hợp bất khả kháng, đặc biệt là để kiếm tiền.
Nguyên nhân là vì sợ việc bại lộ, chuốc lấy phiền phức.
Sau một thời gian tìm hiểu về Future Sight, cậu càng ngày càng phát hiện ra chiêu thức này có hạn chế rất lớn, hiệu quả không lý tưởng như trong tưởng tượng.
Thế giới này có cá cược, mấy thứ giống như xổ số, đánh bạc đều có hết.
Theo lý mà nói, Lâm Châu có thể dùng kết quả dự báo từ Future Sight để kiếm tiền, nhưng trên thực tế lại không thể.
Tương lai vốn không xác định!
Future Sight của Cáo Lửa chỉ là suy diễn tính khả năng xảy ra của một sự việc nào đó trong tương lai, nhưng thực thế có xảy ra hay không nó lại không xác định được, mà phải chịu sự tác động của con người.
Lâm Châu từng làm thí nghiệm, vo tròn vài mẩu giấy có viết con số rồi bốc thăm.
Lâm Châu nhìn thấy con số thông qua Future Sight, sau đó lại so sánh với con số bốc thăm, không phải lần nào hai số bốc được cũng giống nhau.
Nó đồng nghĩa với việc, Future Sight không chắc chắn chính xác 100%, tương lai rất có thể sẽ thay đổi vì sự can thiệp của một loại nhân tố nào đó.
Nhưng nếu như Lâm Châu bốc thăm trước, sau đó mới dùng Future Sight thì con số được dự báo lại rất chính xác!
Bởi vì con số đã nằm trong tay rồi, không thể thay đổi vì sự lựa chọn của Lâm Châu nữa.
Cho nên, tuy nó giống kiểu xổ số, cá độ, cổ phiếu, tỷ giá hối đoái, nhưng chưa chắc có thể dự báo chính xác.
Tuy nhiên, cược đá lại không như vậy. Trong đá gốc có cái gì thì chính là cái đó, nó sẽ không thay đổi!
Lâm Châu nghĩ rằng, nếu mình muốn kiếm tiền bằng cách Future Sight, khả năng cao vẫn phải bỏ công sức vào vấn đề này.
Với cược đá, cậu có ưu thế rất lớn, Future Sight chắc chắn sẽ không nhìn nhầm được.
Lâm Châu cần suy nghĩ thật kĩ, phải cố gắng cẩn thận bảo vệ bí mật của mình ….
Thôi bỏ đi, để xem ngày mai có thời gian không, đi một chuyến đến khu mua sắm lớn trong trung tâm Pokemon để tìm thử có cơ hội nào không.
Trong lòng Lâm Châu nhủ thầm.
Thời gian không còn sớm nữa, cậu cũng nên về nhà ăn cơm thôi, không Lâm Lam lại giục nhặng lên.
Vả lại, lát nữa ăn cơm xong, ban đêm cậu còn phải về trường một chuyến.
Dù sao cũng đã nhận lời Lưu Lạc, giúp cậu ta thử đuổi cổ con Pokemon hệ Ma Linh đó.