Translator: Nguyetmai
Lúc này Mimikyu đã bị trúng độc co giật, ngã xuống đất không dậy được nữa.
Lâm Châu cũng sợ nếu chần chừ nữa, nó sẽ bị độc chết nên trước mắt cứ bắt lại đã, rồi giải độc cho nó sau.
Cậu lấy quả Pokeball từ chiếc ba lô ra, ấn vào công tắc "Mô Hình Bắt Giữ" trên quả bóng, sau đó ném về phía Mimikyu.
Một luồng ánh sáng trắng lóe lên bao phủ cơ thể của Mimikyu, và hút nó vào trong quả bóng.
Quả bóng nửa đỏ nửa trắng rơi xuống đất, lắc nhẹ hai cái, sau đó không có động tĩnh gì nữa.
Bắt giữ thành công!
Quá trình cực kì thuận lợi, Mimikyu về cơ bản không thể vùng vẫy được nữa.
Quả Pokeball mở "Mô Hình Bắt Giữ", giống như một tấm lưới, có tác dụng trói buộc Pokemon.
Trong quá trình bắt giữ, nếu năng lực trói buộc kém, Pokemon rất dễ thoát ra ngoài. Vì thứ này chỉ dùng một lần, nên khi Pokemon tránh thoát khỏi bẫy lưới, tự khắc bóng Pokeball sẽ báo hỏng.
Nhưng một khi quăng lưới bắt được Pokemon "thành công", trong một thời gian ngắn Pokemon không thể dễ dàng thoát ra được.
Cho nên, trước khi huấn luyện viên bắt một con Pokemon, họ thường tiêu hao thể lực của nó trước, sau đó mới ném bóng để bắt.
Việc này giống như câu cá vậy, sau khi cá cắn câu phải trượt cá trước, làm cho cá đuối sức rồi mới nhấc cần câu lên, như vậy mới không bị đứt mất dây câu.
Thông thường quả bóng Pokeball có bẫy lưới trói buộc càng mạnh, tỷ lệ bắt giữ thành công càng cao thì giá cả càng đắt đỏ.
Đương nhiên rồi, dù sao bóng Pokeball cũng là vật phẩm tiêu hao. Ngoài một số mặt hàng được đặt làm riêng ra, loại hình sản xuất hàng loạt dù có đắt cũng chẳng đến mức đó.
Song, điều này không ngăn nổi lượng nhu cầu sử dụng lớn, đặc biệt là trong nhóm huấn luyện viên. Dù sao khi bắt Pokemon trong mê cung, sử dụng quả bóng Pokemon vẫn là cách tiện nhất, hiệu quả cao nhất mà chi phí lại thấp nhất.
Tuy nhiên, tác dụng bắt trói của bẫy lưới ở quả Pokeball thường thật không đáng nhắc đến, về cơ bản gần như bằng không, Pokemon chỉ giãy giụa một xíu là có thể thoát được.
Lâm Châu có thể bắt giữ thành công một cách dễ dàng như vậy là vì thực lực của Mimikyu vốn chưa đạt đến cấp huấn luyện viên, hơn nữa còn trúng độc hấp hối, nên tuyệt nhiên không có cơ hội để thoát ra.
Lâm Châu nhặt quả Pokeball lên, tay cầm ống chích cắm lên quả bóng rồi xịt thuốc giải độc vào bên trong.
Ống chích này là sản phẩm được nghiên cứu và phát triển cùng một bộ với quả bóng Pokeball.
Có thể sử dụng trực tiếp cho Pokemon, cũng có thể tiêm vào bóng Pokeball thông qua cổng nối phía trên.
Thông qua nửa vỏ bóng màu đỏ trong suốt, Lâm Châu có thể nhìn thấy Mimikyu ở hình thái thu nhỏ.
Tuy Mimikyu trúng độc hôn mê bất tỉnh, nhưng dưới tác dụng của thuốc giải độc, ban tím trên người cũng dần dần giảm đi, chắc hẳn độc tố sẽ được loại bỏ nhanh thôi.
Lâm Châu ra khỏi phòng vệ sinh, đây là tầng năm của tòa nhà ký túc xá, men theo hành lang vài bước chân nữa là đến phòng của cậu và Lưu Lạc.
Lâm Châu về phòng, lúc này đã quá mười một giờ đèn tắt rồi.
Cậu lấy đèn pin đã chuẩn bị từ trước, bật lên để ánh sáng chiếu vào một nửa phòng ngủ.
Cậu lôi quả bóng Pokeball ra, ấn công tắc và thả con Mimikyu ra ngoài.
Nhóc con nằm sụp trên bàn, đôi mắt nhỏ xíu như hạt đậu hoảng loạn nhìn khắp nơi, thân thể không còn sức để động đậy nữa, rõ ràng đã bị độc tố hồi nãy giày vò khốn đốn một phen.
Tác dụng của Pokeball chỉ có thể bắt giữ Pokemon mà thôi, thứ này không phải là Amway, chẳng thể tẩy não được.
Dù sao hiện thực không giống như trong game, Pokemon đều là sinh vật sống sờ sờ ra đó, chúng có cách nghĩ của chúng, không thể nghe lời con người vô điều kiện chỉ vì bị nhốt trong bóng Pokeball.
Cho nên, huấn luyện viên bắt giữ thành công Pokemon hoang dã chỉ là sự mở đầu, phía sau còn cả một giai đoạn thuần phục khó khăn hơn nữa.
Đây cũng là lý do vì sao rất nhiều người thích trứng Pokemon hơn bắt giữ Pokemon hoang dã.
Pokemon sinh ra từ trứng được nuôi dưỡng từ khi còn nhỏ, chúng càng thêm thân thiết với mình, có thể bớt đi rất nhiều rắc rối.
Còn Pokemon hoang dã lại cần tốn rất nhiều công sức để tiếp cận thuần phục nó, điều này không phải ai cũng có thể làm được.
Có một số huấn luyện viên tốn đến bốn, năm năm để tiếp xúc và đào tạo con Pokemon mình bắt được, nhưng lại không thể hiểu và tin tưởng lẫn nhau.
Trong đó có khả năng nguyên nhân xuất phát từ phía huấn luyện viên, bản thân huấn luyện viên đó không đủ năng lực, không biết phương thức cách thức v.v…
Cũng có thể nguyên nhân từ phía Pokemon, bản thân Pokemon thiếu đi sự tín nhiệm với con người, tính
cách hoặc cách nghĩ của nó không hợp với huấn luyện viên, không thể hài hòa được.
Chuyện này cũng giống như chuyện yêu đương vậy, không thể cứ nhìn mặt nhau là có thể thành đôi thành cặp.
Bên trong luôn có đủ thứ khập khiễng, cần có thời gian và phương pháp để tiếp xúc.
Trong quá trình tiếp xúc, lại nảy sinh một số mâu thuẫn cho dù làm thế nào cũng không thể giải quyết được, nên đành phải mỗi người một ngả.
Cho nên, trên thực tế trong thế giới hiện thực, muốn nuôi dưỡng một con Pokemon xuất sắc hợp với ý mình là chuyện cực kì khó khăn, không đơn giản giống như trong game.
Từ việc bắt được con Pokemon mà mình muốn, cho tới việc phối hợp ăn ý giữa hai bên, rồi đến việc trả phí cho nguyên liệu đào tạo, mua bí ngọc phù hợp…
Trong quá trình đó có quá nhiều thứ không xác định được, rất ít người có thể đi theo kế hoạch mà mình đã vạch sẵn.
Thậm chí có rất nhiều người bị kẹt ngay ở bước đầu tiên, đây là chuyện hết sức bình thường.
Liệu rằng có mấy người có thể tiến xa hơn trên con đường này nếu chỉ dựa vào sức của người bình thường, mà không có sự ủng hộ tích lũy của thế gia?
Lâm Châu may mắn lắm mới gặp được Cáo Lửa, nên con đường cậu đi thuận lợi hơn người thường một chút.
Nếu như lúc đầu cậu lựa chọn từ bỏ Cáo Lửa, bây giờ không biết sẽ ra sao.
Lâm Châu chỉ mới bắt được con Mimikyu này, hiện tại rất muốn thử thuần phục nó.
Cũng may thực lực của Mimikyu này không mạnh, hơn nữa tuổi còn rất nhỏ, cá tính, thói quen và thế giới quan đều chưa được định hình hoàn chỉnh nên vẫn có rất nhiều không gian để nuôi dưỡng.
Muốn làm vừa lòng một người lớn rất khó, nhưng muốn lấy lòng một đứa trẻ lại có rất nhiều cách.
Lâm Châu lấy ra một viên năng lượng đầy ma khí từ trong hộp đựng ra.
Cậu tìm được cách điều chế viên năng lượng chuyên dùng cho Pokemon hệ Ma Linh ăn từ trong sổ ghi chép đào tạo viên của bà Dược.
Viên năng lượng này, được điều chế từ một loại quả tên là Quả Sợ Hãi, trong đó có chứa mùi sợ hãi độc đáo mà Pokemon hệ Ma Linh rất thích.
Người không biết đặt tên như Lâm Châu, đã gọi thẳng tên của viên năng lượng này là "Ma Linh Số Một", coi như cùng loại với "Siêu Linh Số Một".
Hệ Ma Linh lấy viên năng lượng này làm đồ ăn, có thể hút thẳng mùi sợ hãi vào trong, không cần phải vất vả tự mình ra ngoài tìm cảm xúc sợ hãi để ăn nữa.
Thông thường, người thường không thể làm được viên năng lượng thể loại này bởi vì giá cả rất đắt đỏ, nên nó vốn được bán cho huấn luyện viên.
Đây cũng là lý do tại sao rất hiếm người thường có Pokemon hệ Ma Linh.
Bởi vì thức ăn quá đắt, chi phí quá cao, cho nó ăn không no, nó sẽ chạy đi hù dọa người khác.
Lâm Châu vừa lấy "Ma Linh Số Một" ra, một mùi ma mỵ nồng nặc đã tràn khắp không khí, khiến đôi mắt nhỏ xíu của Mimikyu nhìn thẳng vào đó.
Nó nhìn chằm chằm vào "Ma Linh Số Một" trên tay Lâm Châu, ánh mắt vừa lộ rõ vẻ thèm ăn, lại vừa ẩn chứa nỗi sợ sâu thẳm.
Rơi vào tay một người lạ, mất đi năng lực phản kháng, Mimikyu cảm thấy sợ hãi cũng là chuyện bình thường. Nó vẫn còn nhớ bản thân hồi nãy đau đớn khắp mình mẩy, tưởng chừng như sắp chết vậy.
Lâm Châu nhìn Mimikyu run rẩy, bèn đưa tay ra vỗ nhẹ nó mấy cái, đứa nhỏ đúng là nhát gan thật!
Cậu cầm "Ma Linh Số Một" giơ lên giơ xuống, nên đút vào đâu đây?
Con búp bê vải ở trên chỉ là ngụy trang, cơ thể thật của Mimikyu trốn ở dưới lớp vải đó, vậy…
Lâm Châu suy nghĩ một lát, đưa tay nắm lấy mép váy rách rưới của Mimikyu, vén lên...