Translator: Nguyetmai
Mặt mày Lâm Châu đen sì, lấy một viên năng lượng cho Mimikyu ăn, sau đó lôi Pokeball ra thu nó về, mắt không thấy tâm không phiền.
Lưu Lạc lại không để ý đến sắc mặt Lâm Châu đang khó coi đến mức nào, vẫn ngồi bên cạnh hưng phấn dạt dào nghe ngóng.
"Đừng thu nó vội, tớ vẫn còn chưa nhìn rõ, cho tớ ngắm thêm chút nữa đi. Hình dáng con Pokemon này trông hay ho phết, có năng lực đặc biệt nào không…"
"Ha ha, đặc biệt, đặc biệt ăn khỏe."
Lâm Châu trừng mắt lên, trong lòng thầm nghĩ cậu lại còn nhắc đến việc không nên nhắc.
"Cậu định làm gì với con Pokemon này? Tìm người nuôi giúp à? Hay tính bán đi?"
Lâm Châu khẽ lắc đầu.
"Tự mình nuôi."
Lưu Lạc sững sờ, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
"Nuôi chui à? Được đấy ông anh, trong nhà có mỏ à?"
Theo quy định hiệp ước cho phép nhận nuôi do Liên Minh Pokemon và chính phủ các nước đặt ra, sinh viên đại học bình thường như Lâm Châu, chỉ được đăng ký nhận nuôi một Pokemon dưới tên của mình.
Bọn họ chỉ được phép nuôi dưỡng hợp pháp một con Pokemon.
Việc nuôi dưỡng Pokemon vượt quá số lượng quy định là hành vi vi phạm pháp luật, một khi bị phát hiện sẽ bị phạt tiền rất nặng.
Sinh đẻ quá số lượng quy định còn phải nộp thuế nữa là nuôi vượt số lượng Pokemon.
Có một số người cho rằng bản thân mình rất giàu, muốn bành trướng, tiền nhiều chê bỏng tay không có chỗ tiêu, muốn vượt chỉ tiêu nuôi nhiều hơn?
Tất nhiên là được chứ!
Mỗi con một năm đóng năm triệu tiền thuế vượt số lượng nuôi, con thứ hai chỉ nửa giá!
Nộp được thuế thì bạn thoải mái nuôi, cục thuế đặc biệt rất thích những người ngốc mà tiền nhiều như thế.
Theo suy nghĩ của Lưu Lạc, cậu ta vốn tưởng rằng Lâm Châu sẽ bán con Pokemon này với giá cao để đổi lấy tài nguyên nuôi dưỡng Cáo Lửa.
Thế nhưng, bây giờ Lâm Châu không ngại liều lĩnh đối đầu với nguy hiểm "vượt số lượng nuôi" để nuôi Mimikyu, điều này chứng tỏ con Pokemon này rất có giá trị...
"Nó lợi hại thế cơ à? Đáng để cậu bất chấp mạo hiểm sao?"
Trong ngữ điệu nghi hoặc của Lưu Lạc, dường như mang theo chút ngưỡng mộ.
"Ha ha, tối qua bảo cậu đi cùng tớ, cậu không dám đi."
"Chẹp, ai mà biết được chỉ qua một đêm cậu đã giải quyết xong."
Lưu Lạc bất lực nhún vai.
"Có điều nói thật nhé, mấy việc nuôi vượt số lượng cho phép này cậu nhất định phải cẩn thận, cố gắng ít dùng đến con Pokemon đó, đừng để người khác nhìn thấy lại ghen tị rồi đi trình báo."
Lâm Châu gật đầu, câu nói này của Lưu Lạc không sai.
Mặc dù cuộc điều tra dân số hằng năm đều rà soát rất nghiêm ngặt, nhưng từ trước đến nay dân gian chưa từng thiếu cao thủ, có nhiều cách lách luật vô kể như: cải tạo Pokeball, che giấu kho dữ liệu…
Chỉ cần chuẩn bị đầy đủ, muốn né tránh điều tra, trốn thuế vượt số lượng cho phép nuôi là việc không quá khó.
Thế nhưng nếu bị người khác phát hiện và đi trình báo, vậy thật sự hết cách rồi!
"Phải nhanh chóng trở thành huấn luyện viên mới được, đến lúc đó sẽ không phải chịu ràng buộc bởi quy tắc nhận nuôi nữa." Lâm Châu nói.
"Nói thật, tớ cảm thấy năm nay cậu rất có khả năng sẽ thông qua cuộc thi huấn luyện viên."
Trước đây Lưu Lạc còn nói với Lâm Châu, hai người bọn họ sẽ tham gia cuộc thi tư cách huấn luyện viên tổ chức vào tháng Mười hai năm nay để thử trải nghiệm trước một chút.
Ban đầu còn chẳng nghĩ tới việc có thể vượt qua.
Nhưng dựa vào thái độ học tập mỗi ngày đến quên ăn quên ngủ của Lâm Châu và tốc độ tăng trưởng khủng khiếp của Cáo Lửa, tỷ lệ cậu ấy trực tiếp vượt qua cuộc thi ngay từ lần đầu tiên là rất lớn.
Lưu Lạc vừa nghĩ đến việc sau này hai người bọn họ đi thi, kết quả chỉ riêng mình không đậu mà thấy đau hết cả người.
Không được, không được, cậu ta không thể thua ở đây được, đây là thời khắc quan trọng quyết định thắng thua.
Nhìn thấy trạng thái của Lâm Châu, Lưu Lạc đột nhiên cảm giác bản thân cũng nên cố gắng.
Trước đây Lưu Lạc vốn cho rằng rất khó để vượt qua cuộc thi huấn luyện viên ngay từ lần đầu tiên, nhất định phải thi đi thi lại mấy năm mới được, cho nên trước giờ vẫn bình chân như vại, buông thả ở mọi phương diện.
Thế nhưng, bây giờ có một tấm gương như Lâm Châu đang treo trước mặt cậu ta. Rõ ràng xuất phát điểm của cả hai không chênh nhau là bao, trong khi hiện tại đang có cơ hội có thể thi đỗ chỉ sau một lần, vậy nên bản thân mình chưa chắc không có cơ hội!
Trong tay Lưu Lạc đang có năm trăm nghìn tệ tiền trợ cấp đội tuyển trường, cậu vẫn có thể thử những cách mạnh dạn và nghiêm khắc hơn trong việc đào tạo Croconaw, ngoài ra cũng nên dành thời gian chuẩn bị học tập kiến thức cho kỳ thi.
Hiện tại Lưu Lạc đã bị Lâm Châu kích thích, cũng bắt đầu hình thành phương hướng nỗ lực. Cậu ta thật sự muốn thử xem bản thân có thể thông qua cuộc thi tư cách huấn luyện viên hay không.
Con người
chính là như vậy, khi đã bị ảnh hưởng bởi một người bạn luôn hết lòng vươn lên phía trước thì trong vô thức bản thân cũng sẽ thay đổi, bắt đầu xác định mục tiêu của riêng mình.
…
Buổi chiều.
Trung tâm Pokemon thành phố Tân Chử.
Lâm Châu dẫn Cáo Lửa đi dạo quanh trung tâm thương mại.
Lần vừa rồi cậu đến trung tâm Pokemon là một tháng trước.
Cậu đưa Cáo Lửa đến đây làm thủ tục đăng ký nhận nuôi, tiến hành kiểm tra cơ thể, còn tham gia cược đá và giành được bí ngọc Skill Swap.
Mục đích lần này Lâm Châu đến đây vì muốn tìm cơ hội kiếm tiền.
Mà mục tiêu của cậu, chính là cược đá và bí ngọc!
Nuôi con Mimikyu đó phải đốt bao nhiêu tiền tạm thời không nói nữa, điều quan trọng lúc này Cáo Lửa sắp tiến hành đột phá, Lâm Châu bắt buộc phải nhanh chóng lấp lỗ hổng bảy trăm nghìn tệ đó.
Trước đó Lâm Châu cũng nghĩ qua, dựa vào cách kiếm tiền bình thường, cậu không thể nào kiếm được nhiều tiền như thế trong một thời gian ngắn.
Cho nên sau một suy đi nghĩ lại, cậu vẫn quyết định dựa vào Future Sight của Cáo Lửa.
Bí ngọc và cược đá là cách kiếm tiền thích hợp nhất.
Một khi đóng giả làm giám định viên, chắc chắn không dễ để lộ bí mật Future Sight.
Hơn nữa chỉ cần tìm thấy một viên đá gốc của bí ngọc cao cấp là đủ, giống như hòn đó gốc Skill Swap lần trước, chỉ trong chớp mắt cậu có thể kiếm đủ tiền!
Tất nhiên, Lâm Châu cũng không hy vọng xa vời sẽ gặp may mắn bốc đâu trúng đó, việc này không phải chỉ một vài ngày…
Lâm Châu đi dạo đúng một vòng trong trung tâm thương mại, lướt qua tất cả các cửa hàng bí ngọc.
Trong số đó có rất nhiều cửa hàng bí ngọc hạn chế mở cửa với người dân thường, yêu cầu phải có chứng nhận huấn luyện viên mới có thể mua.
Những cửa hàng bí ngọc chào đón dân thường, căn bản đều là những nhãn hiệu công ty quy mô nhỏ lẻ, bên trong cũng không có hình thức kinh doanh cược đá.
Duy nhất chỉ có một cửa hàng mở cửa với người dân thường mà quy mô đủ lớn, có thể chống đỡ được hình thức kinh doanh cược đá, đó chính là: hãng bí ngọc Khoa Nguyên.
Lâm Châu nhìn cửa hàng quen thuộc trước mặt, khẽ nhếch môi.
Một tháng trước, cậu mới cắt mất một viên bí ngọc Skill Swap có giá đắt cắt cổ ở cửa hàng này.
Khi đó quản lý cửa hàng bí ngọc còn ôm khư khư cậu không chịu buông rồi ra giá tới năm triệu tệ, đến giờ cậu vẫn có nhớ rất rõ.
Nếu không phải thực sự bế tắc, cậu cũng chẳng muốn bước chân vào hãng bí ngọc Khoa Nguyên để cược đá.
Cậu cũng không biết trong cửa hàng này có mấy thứ như danh sách đen cược đá không, bởi vì nếu có, chắc chắn Lâm Châu đã ngồi chễm chệ trên bảng vàng rồi!
Tháng trước cậu vừa kiếm được một khoản tiền lớn hệt như ăn cướp ngay tại đây, quản lý hãng bí ngọc đó nhất định có ấn tượng sâu sắc với cậu.
Lần này Lâm Châu tới muốn âm thầm làm giàu, tất nhiên là phải ra tay nhân lúc đối phương chưa phản ứng kịp.
Lâm Châu cảm thấy, nếu mình chỉ chăm chăm nhằm vào mỗi mình hãng bí ngọc Khoa Nguyên này, lỡ bọn họ nhận ra mình ắt sẽ có phòng bị, như vậy không có gì thú vị nữa.
Tuy nhiên tổ chức kinh doanh cược đá với dân thường chỉ có mỗi Khoa Nguyên, Lâm Châu không còn cách nào khác. Cậu muốn làm một người tốt, nhưng hiện giờ cậu không có lựa chọn nào cả, chỉ có thể tiếp tục nhằm vào hãng bí ngọc Khoa Nguyên mà thôi.
Sau khi Lâm Châu đeo khẩu trang và kính râm cẩn thận, cậu sải bước về phía quầy cược đá quen thuộc của Khoa Nguyên.
Khoa Nguyên, ta lại đến rồi đây…