Translator: Nguyetmai
Chuyện Magikarp có màu vàng, không làm thay đổi quá lớn cuộc sống của Lâm Châu.
Chỉ có điều Lâm Lam trước kia ngày nào cũng ôm trứng Pokemon cười hề hề, đã thành ngày ngày ôm bể cá chụp ảnh đăng Wechat khoe với bạn bè.
Lâm Châu xem như đã lĩnh hội được sự sợ hãi khi sáng nào mở vòng bạn bè ra cũng thấy đôi mắt đờ đẫn của Magikarp chiếm hết tin tức.
Chủ yếu là cậu lướt xuống dưới nửa phút rồi vẫn chỉ thấy đôi mắt đờ đẫn đó, cả buổi tối không biết Lâm Lam có thể chụp được bao nhiêu bức ảnh.
Sau đó Lâm Châu lẳng lặng ẩn tiệt vòng bạn bè của Lâm Lam đi, lúc này mới coi như được yên tĩnh. Thôi, chờ chị ấy hết hứng thú rồi mở lại cũng được...
Vả lại, tuần này ngoài việc bắt đầu huấn luyện Mimikyu và Magikarp màu vàng kim được ấp nở ra, còn có một chuyện quan trọng hơn nữa.
Đó chính là ba loại viên năng lượng mà An Khả làm cho Cáo Lửa, đều đã ăn hết.
Viên năng lượng Lâm Châu tiêu tốn hơn một triệu tệ để làm ra, trong một tuần ngắn ngủi đã bị chén sạch.
Tuy thời gian ít ỏi là vậy, nhưng Lâm Châu vẫn cảm nhận rất rõ sự biến hóa của Cáo Lửa.
Sự trưởng thành của cơ thể và xương cốt vốn dĩ đã đạt cấp cao nhất của giai đoạn trước tiến hóa, vậy nên có thể chưa nhìn ra thay đổi rõ ràng.
Nhưng mà, năng lượng tích lũy trong cơ thể Cáo Lửa lại khác, năng lượng to lớn tích tụ trong cơ thể nhỏ bé, sắp bộc phát ra ngoài rồi!
Trước kia Lâm Châu không hiểu câu linh lực đầy mình, khí phách bá vương bùng phát có nghĩa là gì, nhưng lần này xem như cậu đã hiểu rồi.
Chỉ đứng bên cạnh Cáo Lửa, đã có thể cảm thấy được mật độ không khí xung quanh cực lớn, đè nén khiến người ta không thể thở nổi.
An Khả giải thích, đây là hiện tượng do Cáo Lửa đã nén năng lượng có cường độ cao quá nhiều nên mới xảy ra, chờ sau khi đột phá xong sẽ dần ổn định lại.
Cô ấy còn nói, tuy bây giờ Cáo Lửa còn chưa có đột phá, nhưng chỉ nhìn từ năng lượng tích lũy đã không kém gì các Pokemon mới bước vào cấp huấn luyện viên.
Nếu nói Cáo Lửa của một tuần trước cho Lâm Châu cảm giác tựa một bát nước ấm ổn định, vậy Cáo Lửa của bây giờ rõ ràng đã giống một nồi áp suất chỉ chực nổ tung!
Cứ mỗi tối cậu nhóc nằm bên giường Lâm Châu là cậu lại được trải nghiệm cảm giác gối mìn đi ngủ.
An Khả nói mật độ năng lượng trong cơ thể của Cáo Lửa bây giờ đã tương đối cao.
Trừ phi có thêm nguyên liệu cấp cao hơn, chế ra viên năng lượng độ thuần khiết cao để tinh chế năng lượng, nếu không đây ắt hẳn là giới hạn cao nhất mà Cáo Lửa có thể đạt tới.
Bây giờ Lâm Châu chỉ cần chờ cậu nhóc đột phá là được, ước chừng không còn mấy ngày nữa đâu.
Ngoài ra, trong thời gian này, Lâm Châu nhận được một tin nhắn, khiến cậu nhớ tới một chuyện mình đã lãng quên từ lâu.
Tin nhắn Wechat do La Vân Kiệt gửi tới, nội dung nhắc cậu nhớ kĩ việc tham gia cuộc thi thể thao Pokemon các trường đại học cấp thành phố!
Khi Lâm Châu nhìn thấy tin nhắn còn đơ ra một lúc, vì chuyện này xảy ra quá lâu rồi. Chuyện của một tháng trước, cậu đã quên bằng sạch.
Nếu không phải có La Vân Kiệt nhắc nhở, cậu thật sự chẳng thể nhớ ra.
Xưa nay Lâm Châu không bao giờ để tâm đến mấy cuộc thi cấp thành phố. Nếu không phải đã nhận tiền trợ cấp từ Vương Hoa Thần, cậu cũng chẳng mấy hứng thú với giải thi đấu này.
Phần thưởng ít, trình độ thấp, đánh tới đánh lui chỉ một kiểu, chẳng giúp Pokemon của mình nâng cao gì cả.
Trước giờ Lâm Châu không thích thể loại tranh chấp tới cùng với người khác, chỉ có các tuyển thủ hạng bét mới coi nhẹ sống chết, không phục bèn lôi nhau ra đánh đấm. Cậu vẫn ưa kiểu biết tiến biết lui, từ từ tích lũy.
Có điều Lâm Châu vẫn phải tham gia cuộc thi cấp thành phố lần này, dù sao cậu cũng muốn cho Vương Hoa Thần một ân tình.
…
Sáng sớm ngày hẹn.
Lúc Lâm Châu tới cổng trường Đại học Tân Chử, La Vân Kiệt, Lưu Lạc và Thẩm Khánh Minh đều đã chờ sẵn ở đó.
Bọn họ đều đang xách hành lý trên tay.
Mặc dù, cuộc thi giữa các trường đại học được gọi là cuộc thi cấp thành phố, nhưng trên thực tế không có khả năng lấy thành phố làm đơn vị tổ chức. Trừ thành phố trực thuộc trung ương ra, cơ bản đều lấy tỉnh lị làm đơn vị.
Trong một thành phố mới có vài trường đại học, huống chi đâu phải trường nào cũng có tư cách huấn luyện đội thể thao Pokemon.
Cứ nhất nhất chọn ra đống củ cải héo, cải trắng thối cho đám gà què bọn họ cùng nhau mổ, cũng chẳng thú vị gì. Song, nếu mở rộng quy mô tìm trong cả tỉnh, có lẽ vẫn miễn cưỡng nhặt ra được vài đội.
Địa điểm tổ chức cuộc thi đấu cấp
thành phố giữa các trường đại học, thông thường đều ở tỉnh lị thành phố.
Tỉnh lị Giang Thành của tỉnh Nam Giang, rất gần với Tân Chử, ngồi xe bus đi đường cao tốc cũng không quá nửa ngày.
Thời gian thi đấu tính từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc tầm khoảng một tuần, tất cả các đội tới Giang Thành tham gia thi đấu đều được bao ăn bao ở.
Xét cho cùng, ban tổ chức là cơ quan thuộc sở hữu nhà nước, có ngân sách quốc gia và nguồn tài chính dồi dào hoàn toàn cáng đáng được chi phí này.
"Trường vốn không sắp xếp thầy hướng dẫn cho chúng ta, vậy nên trong quá trình tham gia thi đấu lần này, tất cả những vấn đề phát sinh bên trong đều do chủ nhiệm câu lạc bộ tôi đây phụ trách. Lần này chúng… chúng ta đến Giang Thành tham gia thi đấu, đại diện cho đội tuyển trường Đại học Tân Chử, trong thời gian tham gia thi đấu hy vọng mọi người sẽ thống nhất nghe theo sự sắp xếp của tôi…"
Lúc La Vân Kiệt mở lời còn thấp tha thấp thỏm, chẳng thấy dũng khí đâu. Dù sao anh ta cũng mới nhậm chức chủ nhiệm chưa được bao lâu, khó tránh khỏi ấp úng.
Hơn nữa trong đội tuyển anh ta quản lý còn toàn là những kẻ khó nhằn, không phải dạng vừa.
Thẩm Khánh Minh, nguyên đội trưởng đội tuyển trường, vốn đã không ưa gì anh ta, riêng ánh mắt thôi cũng chứa đầy sự hung ác ghê gớm.
Lâm Châu lại càng khủng hơn, ngay cả con ông cháu cha có hậu thuẫn vững chắc như Vương Hoa Thần cũng dám đối đầu, ngày thường chỉ chuyên đọc sách, chẳng thích nói chuyện phiếm với người khác bao giờ.
Trong ba đội viên trừ Lưu Lạc khá thân thiện và dễ nói chuyện ra, hai người còn lại La Vân Kiệt đều không dám đắc tội.
Khi bọn họ gặp mặt, chỉ có hội Lâm Châu Lưu Lạc chào hỏi lẫn nhau, còn Thẩm Khánh Minh lại đứng một bên, sa sầm mặt mày chẳng nói câu nào.
Gã không có gì để nói với mấy người này hết, vừa nhìn đã thấy chướng mắt, chưa lao vào sống chết một trận là khá lắm rồi!
Nếu không phải Thẩm Khánh Minh sợ Vương Hoa Thần tới tìm mình gây phiền phức thì gã còn lâu mới đến tham gia thi đấu cùng mấy gã này.
Bọn họ sắp xếp hành lý xong rồi lên xe.
La Vân Kiệt lái xe, Lưu Lạc không muốn ngồi cùng chỗ với Thẩm Khánh Minh nên leo lên ngồi ở ghế phụ.
Thẩm Khánh Minh và Lâm Châu ngồi phía sau.
Lâm Châu lại chẳng hơi đâu để ý nhiều, ung dung ngồi ở ghế sau cầm điện thoại xem livestream.
Tuy Thẩm Khánh Minh ngoài mặt tức anh ách nhưng gã ta chẳng còn cách nào khác. Muốn đánh cũng đánh không lại, muốn trở mặt lại có Vương Hoa Thần ở trên áp chế.
Bây giờ gã chỉ có thể thu mình, nhẫn nhịn cho qua cuộc thi toàn quốc lần này để giúp Vương Hoa Thần lấy được tư cách thành phố thí điểm, tới lúc đó gã và mấy người kia sẽ tạm biệt từ đây, ai đi đường nấy!
Những chuyện Thẩm Khánh Minh biết còn nhiều hơn Lâm Châu một chút.
Lâm Châu chỉ đoán rằng Vương Hoa Thần rất coi trọng cuộc thi toàn quốc lần này, hắn ta có mục đích gì đó muốn đạt được bằng bất cứ giá nào.
Nhưng Thẩm Khánh Minh lại nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện giữa Vương Hoa Thần và Nghiêm Học Đông.
Gã ta biết được kết quả của cuộc thi toàn quốc lần này sẽ ảnh hưởng tới việc lựa chọn thành phố thí điểm, biết được việc này có thể ảnh hưởng tới con đường làm quan của Vương Hoa Thần, cho nên hắn mới coi trọng như vậy.
Chính vì Thẩm Khánh Minh biết quá nhiều, biết được cả tính nghiêm trọng nếu làm hỏng việc này nên mới sợ Vương Hoa Thần như thế.
Thẩm Khánh Minh biết rõ, đừng nhìn Vương Hoa Thần là người thưởng phạt theo thể chế quy định mà lầm tưởng.
Chỉ cần ai đó ngu ngốc dám làm hỏng việc khiến hắn nổi điên thì Vương Hoa Thần sẽ xử lý bất chấp quy tắc...