Translator: Nguyetmai
"Ồ, đạo diễn Thẩm cũng nóng tính quá rồi!"
Nam sinh đeo khuyên giễu cợt lùi về sau hai bước, mắt liếc nhìn xuống quả Pokeball Thẩm Khánh Minh nắm trong tay.
Scraggy ở bên cạnh cũng xách quần, đứng chắn trước nam sinh đeo khuyên.
Cơn phẫn nộ của Thẩm Khánh Minh đã lên tới đỉnh điểm, tất nhiên gã ta biết tay nam sinh đeo khuyên đó, cũng biết miệng lưỡi tên này rất đê tiện, thời điểm thi đấu năm ngoái gã đã từng nghe qua.
Lâm Châu nhìn nam sinh đeo khuyên, ghé bên tai La Vân Kiệt hỏi:
"Gã đầu tóc như chui ra từ trại cải tạo kia là ai?"
"Ờ... Cậu ta là người đứng thứ hai trong đội tuyển trường Đại học Giang Thành, Hoàng Thiếu Minh. Con Scraggy kia là Pokemon của cậu ta."
La Vân Kiệt là quản lý đội tuyển trường, công tác chuẩn bị của anh ta vô cùng đầy đủ, chí ít tất cả những cuộc thi của các trường đại học trong ba năm vừa rồi đều đã xem qua, đối với phần lớn tuyển thủ nổi tiếng ở các trường anh ta đều tìm hiểu một lượt.
"Cậu ta luôn thích nói mấy câu sốc óc thế à?"
"Đúng… Từ camera của cuộc thi lần trước có thể thấy, chẳng may các cậu đối đầu cậu ta, nếu có thể ra tay thì tốt nhất đừng có dùng võ miệng, bằng không sẽ tức chết đó."
Lâm Châu khẽ gật đầu, cũng hiểu Hoàng Thiếu Minh là hạng người thế nào.
Bên đó Thẩm Khánh Minh và Hoàng Thiếu Minh đang giằng co với nhau, nghe chừng câu tiếp theo mà thuận tai có khi sẽ xông lên đánh nhau thật!
Thế nhưng.
Tuy hai người bọn họ có đổ thêm dầu vào lửa nhưng cuối cùng lại không đánh nhau.
Bởi vì đám người của Đại học Giang Thành bên kia đã tới.
"Cậu ở đây làm gì vậy, báo danh còn thiếu mình cậu thôi đó biết không! Để bọn tôi tìm cậu nửa ngày trời, gan to phết nhỉ!"
Hoàng Thiếu Minh ăn ngay một phát tát vào sau đầu khiến cả người lảo đảo.
Một thanh niên mặt vuông chữ điền, thân hình cao lớn, đeo mắt kính vuông đi tới, mái tóc ngắn đen pha sương, vừa nhìn đã biết là kiểu người bị áp lực lớn về tinh thần, hay nghĩ ngợi nhiều.
La Vân Kiệt đứng bên cạnh kịp thời thủ thỉ giới thiệu với Lâm Châu:
"Người này là đội trưởng đội tuyển trường Đại học Giang Thành, nhân vật số một trong đội tuyển Giang Thành, tên là Cao Bác. Trong số các sinh viên tỉnh Nam Giang tham gia cuộc thi thể thao Pokemon hiện tại, cậu ta được công nhận là tuyển thủ thực lực đứng đầu, mạnh nhất toàn tỉnh…"
Đại học Giang Thành.
Tại cuộc thi thể thao Pokemon cấp thành phố giữa các trường đại học, trong cả tỉnh Nam Giang, tổng cộng có mười lăm trường đủ tư cách tham gia.
Đội tuyển của mười lăm trường này, chắc chắn không thể sở hữu trình độ như nhau, có giỏi dĩ nhiên cũng có kém.
Đội tuyển trường Đại học Tân Chử, chính là một trong những đội có trình độ tương đối kém, đội lười biếng, đội trượt từ vòng gửi xe.
Còn đội tuyển trường Đại học Giang Thành, lại chính là đội hạt giống!
Từ trước tới nay đội Giang Thành đều là ứng cử viên sáng giá cho chức vô địch của cuộc thi cấp thành phố hằng năm. Kể cả trong cuộc thi toàn quốc, đội Giang Thành cũng là một cao thủ, có thể tranh top bốn tốp tám.
Đội tuyển trường Đại học Giang Thành tới nay đã liên tiếp ba năm giành chiến thắng, thành tích đạt được trong cả ba năm đều là quán quân của cuộc thi cấp thành phố, chuẩn bị tiến tới thành tích bốn năm liên tiếp đứng đầu!
Một đội tuyển có trình độ như vậy, so với đội của hội Lâm Châu quả thật khác một trời một vực.
Lâm Châu chỉ cần nhìn đồng phục trên người Hoàng Thiếu Minh và Cao Bác là có thể thấy được logo của các nhà tài trợ in đầy trên áo, thậm chí nhiều đến nỗi không còn chỗ mà in, trông bọn họ chẳng khác nào đang mặc trang phục quảng cáo.
Giải thi đấu thể thao Pokemon đang là cuộc thi thể thao hot nhất hiện nay, được đông đảo giới trẻ yêu thích, quy mô hoàn toàn không kém gì NBA và E-sports.
Mô hình vận hành giải thể thao Pokemon đang dần tổ chức theo hướng của hai cuộc thi trên về lịch trình chế độ thi đấu, các dạng đầu tư thương mại và cách thức vận hành trực tiếp...
Trong các cuộc thi đấu, đội có thực lực ắt sẽ có khả năng tỏa sáng cao, đội tuyển này, tuyển thủ này, đều sẽ trở thành điểm nóng thu hút người xem.
Đây đều là những hình tượng quảng cáo sống, các nhà đầu tư dĩ nhiên sẽ tình nguyện rót tiền vào họ để làm quảng cáo.
Có được tiền đầu tư đầy đủ, mời huấn luyện viên chuyên nghiệp, mời nhân viên phân tích số liệu chuyên nghiệp, trang bị các thiết bị luyện tập chuyên nghiệp và nguồn lực để bồi dưỡng Pokemon.
Được hưởng đãi ngộ như vậy, đương nhiên đội của bọn họ sẽ mạnh hơn.
Đây là một vòng tuần hoàn tốt, đội tuyển mạnh, có người đầu tư, đội tuyển sẽ càng mạnh hơn.
Đại học Giang Thành chính là như vậy, hiện giờ bọn họ gần như đã ngầm chiếm vị trí số một trong thể thao Pokemon tại tỉnh Nam Giang.
Còn đội tuyển trường của Lâm Châu lại
đi theo hướng tuần hoàn ác tính khi so với đội tuyển trường Đại học Giang Thành.
Đội tuyển yếu, không có người đầu tư, trường học không coi trọng, cắt giảm kinh phí, đội viên không có triển vọng, dần dần bỏ đi, đội tuyển càng yếu.
Một năm rưỡi nay Thẩm Khánh Minh làm trùm trong đội tuyển trường, một người chiếm tài nguyên của năm người nên mới được nhiều như vậy.
Đoán chừng nếu mang số tài nguyên ấy sang đội tuyển trường Đại học Giang Thành, mới bằng tài nguyên mà một thành viên trong đội có được.
Nói cách khác, kinh phí và các loại chi phí mà Đại học Giang Thành cấp cho đội tuyển trường, ít nhất cũng gấp năm lần Đại học Tân Chử!
Càng không cần đề cập tới tác dụng của huấn luyện viên và nhân viên phân tích, chỉ riêng việc được hướng dẫn chuyên nghiệp đã mạnh hơn rất nhiều so với tự mình mày mò luyện tập.
Đây chắc chắn là so với ai cũng không so sánh được. Mặc dù những đội viên của các trường khác ghen tị lắm đấy, nhưng họ chỉ biết ghen tị cho có thôi.
Đến cả thời điểm chiêu sinh mỗi năm, đội tuyển của Đại học Giang Thành có thể trở thành gương mặt tiêu biểu, thu hút không ít thí sinh đạt điểm cao.
"Đội trưởng, không thể cứ đánh vào đầu mãi được, dễ bị trọc lắm đấy…"
Hoàng Thiếu Minh ôm gáy ấm ức.
"Sao cậu nhiều lời vậy hả, mau về báo danh! Chỉ còn mình cậu thôi!"
Dưới sự giục giã liên tục của Cao Bác, Hoàng Thiếu Minh mặt mũi bí xị chạy về báo danh.
Ánh mắt Cao Bác nhìn về phía đội Lâm Châu, chỉ gật đầu với Thẩm Khánh Minh mà cậu ta từng biết, coi như chào hỏi.
Còn về Lâm Châu, Lưu Lạc và La Vân Kiệt đều là những gương mặt mới mà cậu ta không quen biết.
Tiêu chuẩn của Đại học Giang Thành cao như vậy, cuộc thi cấp thành phố mỗi năm đều hướng tới giải quán quân.
Kiểu đội tuyển thi sơ tuyển qua vòng cũng mất sức như Đại học Tân Chử làm sao thu hút được sự chú ý của cậu ta, muốn thu hút cậu ta cũng phải là những đội mạnh mẽ có khả năng cạnh tranh ngôi vị quán quân kia kìa.
Sở dĩ Cao Bác ấn tượng với Thẩm Khánh Minh, đều vì năm ngoái cậu ta biết có một đội đã bán độ gian lận trong vòng sơ tuyển, nên mới chú ý tới người này, bởi gã cũng có chút thực lực.
Đáng tiếc rằng, những thành viên còn lại trong đội tuyển trước kia của gã thật sự có trình độ quá kém, chẳng trách được gã ta từ bỏ qua vòng, lựa chọn việc dùng tiền để gian lận thi đấu.
Dù sao không phải ai cũng có thể một mình chống đỡ tất cả.
Hơn thế nữa, trình độ của Thẩm Khánh Minh tuy không tệ nhưng vẫn chưa mạnh tới mức có thể đối đầu với các đội tham gia thi đấu, tới cả Cao Bác cũng không làm được.
Cậu ta dám chắc cuộc thi năm ngoái, cả tỉnh cũng không có người làm được việc đánh bại tất cả các trường đại học toàn tỉnh.
Thế nhưng…
Năm nay khác rồi…
Cao Bác quay người trở về đội trường mình, nhìn thành viên mới đang lẳng lặng ngồi trên ghế bên cạnh, trầm mặc không nói.
Trong lòng cậu ta thầm nghĩ, cuộc thi cấp thành phố năm nay, có lẽ sẽ không còn chuyện thấp thỏm mong chờ nữa, dựa vào Đại học Giang Thành bọn họ chắc hẳn sẽ giành chiến thắng một cách dễ dàng.
Vì trong đội của bọn họ năm nay có một thành viên mới.
Dựa vào thực lực của Cao Bác muốn đánh tất cả mười lăm đội tham gia thi đấu có lẽ không làm được, nhưng riêng học sinh mới này hoàn toàn có thể.
Không sai, thực lực của học sinh mới này mạnh hơn cậu ta.
Cao Bác sớm đã không còn "mạnh nhất toàn tỉnh" nữa.
Tính chất của đội tuyển trường là như vậy, mỗi năm sẽ có một nhân tài xuất hiện, Cao Bác cũng mới bắt đầu nổi tiếng từ năm ngoái khi tham gia thi đấu.
Không ngờ rằng, năm nay trong đội của cậu ta lại xuất hiện một người có thực lực khủng bố hơn thế…