Translator: Nguyetmai
Trên khán đài tuyển thủ của Đại học Giang Thành.
Hoàng Thiếu Minh ngả ngớn vừa dựa nửa người vào ghế vừa rung chân, mặt mày tỏ vẻ tiếc nuối oán trách.
"Huấn luyện viên anh cũng thật tình, khó khăn lắm mới có cơ hội được giao chiến với đạo diễn Thẩm, mà nói thế nào cũng không cho em ra sân, cứ để đội trưởng ra sân."
Huấn luyện viên ngồi một bên trợn mắt.
"Cậu lên cũng chưa chắc đã thắng nổi Thẩm Khánh Minh. Xem hai trận đấu buổi sáng có thể thấy, thực lực của con Raichu của cậu ta đã ở ranh giới đột phá cấp huấn luyện viên rồi. Sandslash của Cao Bác, về mặt thuộc tính có thể khắc chế nó, nên mới chắc chắn đối phó được với cậu ta."
"Pokemon của Thẩm Khánh Minh sắp đột phá cấp huấn luyện viên rồi? Đội hạng bét như Đại học Tân Chử lại có thể đào tạo ra nhân vật khó nhằn như vậy sao?"
Hoàng Thiếu Minh hết sức kinh ngạc, cậu không ngờ rằng Thẩm Khánh Minh lại có thực lực như vậy.
"Huấn luyện viên à, dù sao anh cũng phải để cho em thử sức chứ. Người mới đều ra sân lộ mặt hết rồi, em còn chưa được ra sân lần nào."
"Cậu thôi đê, cậu muốn ra sân để thi đấu hay muốn ra sân chửi người, tôi còn không biết sao?"
Huấn luyện viên Đại học Giang Thành bị chọc giận, cái ngữ như Hoàng Thiếu Minh anh còn lạ gì.
Giải đấu năm ngoái, nhân lúc anh không chú ý, tên nhóc này đã lén lút nhận phỏng vấn trước trận đấu từ phía ban tổ chức.
Trước ống kính phỏng vấn cậu đã buông lời cạnh khóe các đội tuyển khác, gây ra thù hận, còn nói thẳng: "Những kẻ ngồi ở đây đều là rác rưởi! Không một ai biết giao chiến hết!"
Trực tiếp dấy lên nỗi bức xúc trong lòng mỗi người, khiến tất cả các đội tham gia vòng dự tuyển khác đều liều mạng đối đầu với Đại học Giang Thành bọn họ!
Mặc dù cuối cùng họ vẫn vào được vòng sau nhờ tổng điểm xếp thứ nhất, nhưng vòng sơ tuyển năm ngoái có thể nói là vòng đấu khó khăn nhất mà họ thắng được.
Năm nay trước khi đi thi đấu, lãnh đạo nhà trường đã quán triệt tinh thần với anh ta, bọn họ đi thi đấu là đại diện cho bộ mặt của nhà trường, yêu cầu anh phải quản lý đội viên thật sát sao và phụ trách nề nếp đội tuyển cho tốt.
Vậy chẳng phải đang nhắc khéo anh quản lý Hoàng Thiếu Minh cho tốt sao?
"Tôi cảnh cáo cậu, giải đấu năm nay chưa được sự cho phép của tôi, cậu không được tự ý nhận phỏng vấn. Cậu còn làm tôi mất mặt nữa, tôi sẽ xé rách cái miệng cậu ra."
Huấn luyện viên nghiêm khắc cảnh cáo Hoàng Thiếu Minh.
Hoàng Thiếu Minh trợn mắt, không muốn nghe huấn luyện viên lải nhải bên tai, quay người lại, ôm cổ một thành viên mới đang ngồi bên cạnh, cười khả ố và hỏi:
"Cậu thấy sao, Tô Bạch, cậu nghĩ Thẩm Khánh Minh có thể chịu được mấy chiêu của cậu?"
Thoạt nhìn người mới Tô Bạch có vẻ không thích tám nhảm như Hoàng Thiếu Minh, cậu ta chỉ gật đầu và đáp gọn lỏn một câu:
"Không phải đối thủ ngang sức."
"Ha ha, huấn luyện viên anh nghe rồi đó, lẽ ra anh nên để cho Tô Bạch thi đấu mới đúng."
Hoàng Thiếu Minh tặc lưỡi thật mạnh.
"Chậc, cậu đánh bài mà quăng Joker ngay từ đầu sao?"
Huấn luyện viên không thèm để ý đến cậu ta.
"Haizz, chẳng thú vị chút nào! Dù sao năm nay có người mới biến thái như Tô Bạch, chúng ta thắng chắc rồi, chỉ có điều ta thắng thế nào thôi!"
Hoàng Thiếu Minh tỏ ra buồn chán, năm nay chắc là năm cậu ta ít có cảm giác mong chờ nhất, ngay cả thú vui mỉa mai đội khác cũng chẳng có.
Dù sao, Tô Bạch năm nay mới gia nhập cũng sở hữu thực lực vượt trội hơn một chút. Câu nói có thể đánh bại tất cả các đội cũng không phải chém gió khoa trương, huấn luyện viên vẫn muốn giữa cậu ta lại để làm vũ khí bí mật.
Suy cho cùng đây cũng chỉ là một giải đấu cấp thành phố giữa các trường đại học và cao đẳng. Dẫu thực lực của các tuyển thủ có mạnh đến đâu, cũng chỉ bằng Thẩm Khánh Minh mà thôi. Ở trước mặt cấp huấn luyện viên, hoàn toàn không phải là đối thủ.
…
Trên khán đài tuyển thủ của Đại học Tân Chử.
La Vân Kiệt vô cùng căng thẳng nhìn chằm chằm vào màn hình lớn đặt ở giữa sân đấu.
Bởi vì một khi ở trên đó xuất hiện hình ảnh phát sóng trực tiếp trận giao chiến, nó đồng nghĩa với việc Thẩm Khánh Minh không lựa chọn nhận thua, mà tiếp tục đấu trận này.
Nếu đối thủ của gã là Cao Bác hoặc Hoàng Thiếu Minh thì hai trận tiếp theo trong ngày hôm nay, bọn họ không thể đấu được.
"Lâm Châu, vừa rồi cậu nên lên tiếng cảnh cáo Thẩm Khánh Minh vài câu. Anh ta cứng đầu lắm, nói không chừng lần này lại kích động nữa đó!"
Lưu Lạc tiến đến bên cạnh, phàn nàn với Lâm Châu.
Lâm Châu ngẩng đầu lên, mỉm cười.
"Đánh thì đánh thôi, có gì không tốt đâu."
Lưu Lạc hết sức ngạc nhiên.
"Anh ta đánh xong trận
này, những trận sau không đánh được nữa."
Lâm Châu lắc đầu.
"Thẩm Khánh Minh muốn trở thành huấn luyện viên phải không? Người chọn theo con đường này mà không có ý chí tranh đấu, vậy anh ta cũng chỉ đến thế thôi."
Nếu Lâm Châu thật sự muốn ngăn cản thì ban nãy đã nói thẳng rồi. Chỉ cần lôi Vương Hoa Thần ra, thể nào Thẩm Khánh Minh cũng cung cúc nghe lời cậu.
Chẳng qua, không cần thiết phải vậy.
Ý chí tranh đấu là bản chất trong thi đấu Pokemon, cũng là tố chất cơ bản cần có trên con đường trở thành huấn luyện viên sau này của họ.
Lâm Châu đã sớm hiểu rõ, huấn luyện viên là một nghề tốt tiền nhiều cỡ nào, bởi vì ngày nào cậu cũng trong trạng thái "cháy túi".
Trong giới này, mọi người đều như vậy.
Tất cả nguồn tài nguyên đều cần bản thân phải tranh đấu!
Ngay cả cái hố nhỏ như thi đấu Pokemon cũng phải nhìn trước ngó sau, cho dù mai này trở thành huấn luyện viên, nói không chừng cũng sẽ giống như Từ Trạch Tiến - tội phạm bị truy nã lúc trước, rơi vào kết cục vô cùng bi thảm.
Nếu đến cả một chút giác ngộ này cũng không có, vậy cục bị thịt Thẩm Khánh Minh cũng chỉ là kẻ tầm thường yếu ớt dưới lốt hung ác tàn bạo mà thôi.
Màn hình lớn rung lên một hồi.
Hình ảnh giao chiến giữa Sandslash và Raichu, xuất hiện trên màn hình lớn.
"Cậu ta vẫn chọn thi đấu trận này…"
La Vân Kiệt có chút bất lực, đặc biệt khi anh nhìn thấy đối thủ của Thẩm Khánh Minh lại là Cao Bác, thuộc tính của Pokemon này hoàn toàn áp chế đối thủ của mình là Raichu.
Với tình hình hiện giờ, không chỉ không đấu được hai trận kế tiếp, mà cả trận này cũng hơn phân nửa ăn chắc phần thua.
Nếu ngày đầu tiên chỉ thắng được hai trong năm trận, vậy áp lực lên các trận thi đấu phía sau sẽ rất lớn…
"Chậc, muốn đánh thật sao? Raichu đánh Sandslash, về thuộc tính đã khắc chế hoàn toàn rồi. Con Raichu mập của Thẩm Khánh Minh được huấn luyện cường hóa đặc công, chỉ biết tấn công Zap Cannon từ xa, không có một chút năng lực cận chiến nào cả, vậy không phải chết đến nơi rồi sao?"
Lưu Lạc bấy giờ lại có tâm trạng xem náo nhiệt, ngay cả Lâm Châu còn bình chân như vại thì cậu lo lắng, sốt ruột làm gì.
…
Ở khu vực thi đấu.
Cao Bác đứng trên bục chỉ huy, cậu còn cứ tưởng Thẩm Khánh Minh sẽ từ bỏ trận đấu này.
Dù sao trận này đối với cậu cũng có ưu thế quá lớn, huấn luyện viên muốn cậu ra sân chính vì ý đó, có thể khuyên đối phương bỏ cuộc luôn là cách tốt nhất.
Nhưng bây giờ xem ra, rõ ràng đối thủ vẫn cố đánh tới cùng.
Vậy thì đánh thôi, Cao Bác mà sợ sao?
Sandslash đứng song song với Raichu, trong ánh mắt phát ra tia sáng hung hãn hiếu chiến, năng lượng xung quanh chuyển động không ngừng.
Tiếng còi của trọng tài vang lên, tuyên bố bắt đầu giao chiến.
Tiếng còi vừa dứt, trong sân đấu lập tức trào lên một cơn bão cát mãnh liệt.
Đất đá bay mù trời, cát vàng cuồn cuộn dâng!
Gió lạnh thấu xương cuốn theo sỏi đá, che khuất bầu trời, cả khu vực giao chiến đều bị bao trùm bên trong.
Bão cát mù mịt thổi qua khiến người ta không mở nổi mắt.
Cơ thể mập ú của Raichu không ngừng bị bão cát tấn công, đá vụn bay trong gió cực kì sắc bén, cứa từng vết nhỏ lên da thịt Raichu.
Theo những vết thương xuất hiện trên cơ thể ngày một nhiều, thanh máu ảo của Raichu ở giữa không trung cũng bắt đầu giảm xuống.
Điều này cho thấy Raichu bị bão cát tấn công khiến tình trạng thể lực liên tục bị suy giảm...