Cuộc Đời Cô Phận

Gặp Lại Người Xưa


trước sau

Xong xuôi việc của cô gái người ở, bà Phận lại trở về với công việc đồng áng thường ngày. Một mình bà lùi lũi trong căn nhà bề thế của nhà họ Trịnh.Từ khi đặt chân về làm dâu nhà họ Trịnh, tình cảm của bà dành cho Duyên không vì thế mà phai mờ, ông vẫn chiếm vị trí vô cùng quan trọng trong trái tim bà.Nhưng đức hạnh, phẩm giá của người phụ nữ đã có chồng khiến bà dần từ bỏ suy nghĩ có thể gặp lại Duyên, nói cho ông biết những suy nghĩ bấy lâu trong lòng.Về phần Duyên, ông bỏ làng đi từ khi bà Phận lấy Trịnh Ngáo. Ông buồn bã, không biết vì lý do gì mà bà lại quyết định một cách đường đột như thế.Giữa bà Phận và ông Duyên tình trong như đã mặt ngoài còn e. Bà Phận lấy Trịnh Ngáo là ngoài ý muốn, bà không còn sự lựa chọn nào khác. Thời điểm đó bà cũng không thể nói cho ông Duyên về việc mình bị Trịnh Ngáo cưỡng bức. Hơn nữa, bà đã không còn trong trắng, bà không còn xứng với ông nữa rồi.Trong tình yêu, đau khổ hơn cả là khống dám nói ra điều mình suy nghĩ mà phải giữ kín trong lòng. Đang miên man suy nghĩ, bà phải trở lại với thực tại.Thằng Ân con bà đã đi học về, nó xức láo la lớn:- Dọn cơm tôi ăn, đói rồi.Mỗi lời nó nói với bà, mỗi hành động hỗn hào của nó như vết dao cứa vào trái tim bà. Nó là sản phẩm ngoài ý muốn, nhưng dù gì nó cũng là con bà đứt ruột đẻ ra, bà đau lắm.Lúc này, não Trịnh Ngáo cũng liêu xiêu bước về. Não nhìn bà Phấn bằng ánh mắt hăm he.- Con đ***, thằng người tình của mày nó mới vác xác về làng rồi đó. Mau mà cuốn lấy nhau, liệu hồn ông mày.Bà Phấn nghe Trịnh Ngáo nói vậy mà không kìm nén được cảm xúc, nước mắt bà bỗng rơi lã chã.Trịnh Ngáo nhìn thấy vậy điên tiết la lớn:- Cái đồ đ*** thõa này, ông.. thì ông.. đập chết.Bà Phận vì thấy có thằng Ân ở đó, không muốn nó chứng kiến cảnh bà và Trịnh Ngáo to tiếng nên lẳng lẳng quay lưng toan bước vào nhà.Trịnh Ngáo, ba máu sáu tiết chạy lại túm tóc bà giật mạnh về phía sau. Bà ngã bổ nhào ra nền sân, thằng Ân đứng đó cũng chỉ trân trân mắt ra nhìn. Nó đã quen với cảnh cha nó đánh đập mẹ nó như cơm bữa. Rồi nó ngoảnh mặt quay bước vào nhà.Bà Phận bị Trịnh Ngáo đánh cho một trận thừa sống, thiếu chết. Bà nằm trên chiếc chõng tre ọp ẹp mà khóc.Nghe tin ông Duyên trở về làng mà tâm trạng của bà hết sức hỗn độn. Bà vừa mừng, vừa tiếc nuối tình cảm cả hai dành cho nhau và tủi thân cho phận mình. Ông Duyên là người đàn ông đầu tiên đã khiến trái tim bà thổn thức. Bà thầm cầu mong mọi điều may mắn đến với ông.Sau trận đòn trưa qua, bà lại phải ra đồng. Công việc nặng nhọc nhưng chưa một lần Trịnh Ngáo phụ giúp bà một tay. Từ ngày cô người

ở chết, mọi việc trong nhà đều do một tay bà đảm nhận. Thân thể bà ngày càng tiều tụy, thê lương.Màn đêm buông xuống, cũng là lúc bà thấy cô đơn, trông trải trong tâm hồn, bà thấy mình thật lạc lõng giữa đời này. Bà nhớ về những ngày tươi đẹp, khi có ông Duyên ở bên, bà thiếp đi và mơ màng nhớ về ông.Ông Duyên sau khi về làng, sau hơn mười năm tình cảm ông dành cho bà Phận vẫn còn sâu đậm. Lần này trở về ông quyết gặp lại bà Phận để biết lý do tại sao bà lại vội vàng lấy Trịnh Ngáo làm chồng. Ông không tin bà không yêu ông, ông nghi ngờ có điều khuất tất ở đây.Vào mùa gặt, cả cái xóm liều rộn ràng hẳn lên khác với cảnh im lìm ngày thường. Khắp cả cánh đồng rộng vang tiếng nói, tiếng cười của bà con nông dân.Duy chỉ có thửa ruộng nhà bà Phận, một mình bà lúi húi làm một mình. Chả là, không ai dám làm công hay đổi công với nhà bà, người ta quá rõ bản tính của Trịnh Ngáo, lão ăn chơi, đàn đúm chi bao nhiêu hắn cũng chi nhưng với người ở, người làm công cho nhà lão thì não "đo lọ nước mắm, đếm của dưa hành" vả lại lão cũng không có ý định mướn người làm công.Một mình bà Phận lo việc đồng áng, rồi mọi công việc nhà đều đến tay bà. Sức khoẻ của bà suy kiệt nặng nề, người làng không còn nhận ra cô Phận xinh đẹp, nết na ngày nào nữa.Trời bỗng kéo cơn dông, bà vội vàng gom đám lúa mới cắt về nhà, một mình bà làm không xuể. Mây đen ùn ùn kéo tới, bầu trời đen nghịt nhanh chóng, rồi cơn mưa ập đến. Trên cánh đồng, mọi người đã về từ lâu chỉ còn mình bà đang vật lộn với đống lúa ướt sũng. Bà nặng nề đẩy xe lúa nặng trĩu ra về, trời không ngừng đổ mưa như trút.Trịnh Ngáo thì mải mê đàn đúm nên cũng chẳng bận tâm, còn thằng Ân nó cũng chẳng có coi bà Phận là mẹ để mà thương xót cho bà.Ngang qua gốc đa đầu làng, sấm xét cứ nổ đùng đoàng, những tia sáng xé toạc bầu trời. Bà phận thấm mệt, lại bị nhiễm lạnh nên ngất đi từ lúc nào không hay.Ông Duyên đang chăm sóc cho bà Phận, nấu cho bà chén cháo nóng. Rồi khẽ đánh thức bà Phận, nhìn bà Phận tiều tụy mà ông không khỏi chua xót.Bà Phận tỉnh dậy thấy ông Duyên đang ở bên, bà cứ ngỡ là mình đang mơ. Ông Duyên khẽ nắm lấy bàn tay gầy gò của bà Phận, mắt ông đỏ hoe. Bà Phận như chợt nhớ ra điều gì vội rút tay về, bà nhổm dậy rồi vội vã ra về dưới trời giông tố.. Để mình ông Duyên đứng chết chân tại đó.(Còn tiếp)


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện