-Tôi cũng không biết từ lúc nào mà khi ở bên em tôi lại cảm thấy rất ấm áp và dễ chịu cũng không biết từ bao giờ em đã là một phần trong cuộc sống của tôi và tôi càng không biết từ bao giờ tôi hình như đã thích em rồi – Vương Hạo Khánh nói một hơi dài rồi buông tay ở bụng Trịnh Thiên Di ra rồi nắm hai vai cô xoay người cô lại, anh nhìn thật sâu vào trong mắt cô nói –Em đồng ý trở thành bạn gái của tôi chứ ? –
-Yêu tôi không biết lúc nào sẽ bị thương đâu cũng không biết sẽ chết lúc nào anh cũng từng thấy tôi từng bị thương rồi đó. Vậy yêu một người nguy hiểm như tôi anh dám không ? – Trịnh Thiên Di nhìn chằm chằm vào mắt của Vương Hạo Khánh ánh mắt tỏ rõ sự kiên định. Cô làm một sát thủ không thiếu gì kẻ thù cả nên đối với cô có một tình yêu là điều quá xa sỉ rồi và cô chưa từng nghĩ tới cũng không dám nghĩ tới nữa là. Và bây giờ cô sao có thể nghĩ đến chuyện tình cảm nam nữ chứ trong khi thù nhà chưa trả lại còn kéo cả Lâm Anh vào xoáy nguy hiểm này nữa. Cô còn dám ở đây hạnh phúc sao ?
-Ừ..sao không dám chứ? Nguy hiểm cạm bẫy nào tôi chả từng trải qua rồi còn gì phải sợ chứ ? – Vương Hạo Khánh nói ánh mắt chân thật mặc dù anh không biết cô làm gì mà hay bị thương còn có lần bị truy đuổi cũng không biết cô có phải người trong hắc đạo không dù gì anh cũng không để ý vì thân phận của anh thì có an toàn hơn sao. Hai người im lặng nhìn nhau một hồi như đang trao đổi qua ánh mắt vậy. Anh nhìn cô chờ đợi câu trả lời mà lòng hồi hộp đến tim như muốn ra ngoài luôn vậy.
-Nhưng tôi sợ tôi….tôi xin lỗi – Cô nói một cách lạnh lùng rồi gạt tay anh ra khỏi vai mình xong xoay người bước qua anh mà đi thẳng về phía trước mà không hề quay đầu nhìn lại. Anh thì vẫn đứng im ở đấy ánh mắt mang theo sự u buồn nhìn theo bóng dáng của cô.
…..
…
…
…..
Trịnh Thiên Di mới sáng sớm đã đến căn cứ địa của tổ chức Vampire rồi vẻ mặt nghiêm túc, mặc nguyên cây trắng đội mũ phớt trắng.
-Tiểu thư Helen – Đám người canh gác cửa căn cứ vừa thấy Trịnh Thiên Di thì liền gập người 90 độ cung kính chào.
-Thiếu gia đâu ? – Trịnh Thiên Di lạnh lùng hỏi đám người đứng canh, ánh mắt sắc bén như rò sét. Cả đám đưa mắt nhìn nhau ánh mắt phân vân, như hỏi ý kiến nhau.
-Nói – Cô ra lệnh mặt không cảm xúc gì ánh mắt sắc lạnh như muốn hóa đá hết những người kia lại.
-Dạ..thiếu gia đang ở phòng đặc biệt tầng 3 khu Bắc ạ - Một trong đám người lên tiếng nói bằng giọng kính trọng cúi đầu không dám ngẩng đầu lên nhìn Trịnh Thiên Di.
Trịnh Thiên Di gật đầu một cái rồi quay đi vào bên trong, cô đi đến khu phòng ở của Hoàng Vũ Phong nhìn ngó xung quanh không hề có camera cũng không có người canh gác. Cô móc trong túi ra một đôi gang tay da trắng đeo vào mở cửa phòng ra đi vào.
Cô đi vào phòng tắm nhìn xung quanh tìm kiếm rồi đi đến chỗ trước gương cầm cây lược lên nhìn xong lấy mấy sợi tóc còn vương trên lược để vào