Cạch
Tiếng cửa mở, cô liền quay đầu lại nhìn thì thấy Hoàng Vũ Phong đang đứng ở cửa trên tay còn bê theo một khay đồ gồm có dao, một hộp gì đó hình vuông và một lọ nhỏ màu trắng.
-Anh lại giở trò gì đây ? – Trịnh Lâm Anh nheo mắt lại ánh mắt đầy phòng bị nhìn Hoàng Vũ phong nhưng trái ngược hoàn toàn với cô anh lại tỏ ra rất thản nhiên và bình thường.
-Tôi chỉ đem đến cho cô một lời đề nghị tuyệt vời thôi – Anh nói đi đến chiếc bàn gần đó ngồi xuống ghế tay thì đặt khay đồ xuống bàn nhìn về phía cô bằng ánh mắt xảo quyệt vô cùng khiến cô cũng có chút lo lắng nhìn anh.
-Đề nghị ? – Cô tiếng đến ngồi vào ghế ở đối diện anh vẻ mặt lạnh lùng ánh mắt đề phòng nhìn những vật trên bàn rồi lại nhìn anh.
-Nhớ chuyện tối qua tôi nói chứ trở thành cận vệ của tôi – Anh nói rồi từ từ đứng dậy từng bước tới ngồi lên trên bàn đối diện với cô hơn một tay nâng cằm cô lên trên môi nở nụ cười khẩy.
-Cận vệ của anh sao? Ha..ha.. chẳng phải tôi đã nói rất rõ ràng rằng tôi từ chối sao ?– Cô cười lạnh mặt đanh lại lạnh tanh tay đưa lên hất mạnh tay của anh ra.
-Cô không có quyền từ chối –Anh nói nhổm người dậy theo phản xạ cô lùi người lại phía sau lưng dựa vào ghế, anh
càng tiến sát lại mặt cô và rất nhanh vòng tay qua eo cô kéo cô về phía mình rồi hơi cúi đầu xuống hôn cô.
Cô hơi giật mình rồi đẩy anh ra thuận tay vung lên tát anh một bạt tai rồi đứng dậy định bước đi thì anh đã nắm tay cô kéo lại đẩy cô nằm xuống bàn. Cô đưa tay còn lại lên đẩy anh nhưng anh lại bắt được tay cô đưa cả hai tay cô lên trên đỉnh đầu.
-Cô dám tát tôi sao ? ….hừ…tôi phải phạt cô mới được -Anh nói rồi cúi xuống hôn lên môi cô.
“Anh ta mạnh quá mình hoàn toàn bị khống chế chết tiệt thật mà..” Cô nghĩ thầm tỏ rõ sự tức giận trên gương mặt tay cô cũng bị anh giữ còn chân thì bị anh khóa lại.
Anh dùng một tay giữ hai tay cô một tay với chiếc hộp trên khay kia mở ra lấy thì có một chiếc vòng tay bạc được điêu khắc rất tinh tế còn đính những viên kim cương tuyệt đẹp, anh lấy ra vào đeo vào một tay của cô.
Cạnh
Anh rời môi ra khỏi môi cô rồi từ từ đứng thẳng dậy ngồi xuống ghế, vắt chân chữ ngũ càng tôn lên sự cao ngạo của anh.
Cô ngồi dậy đưa tay lên chùi môi thật mạnh rồi dừng hành động lại khi thấy tay mình đeo một chiếc vòng tay lạ liền nhíu mày nhìn về phía anh rồi nói :
-Cái vòng này là sao ? –
-Từ giờ cô chính là cận vệ của tôi –Anh nói rồi giơ tay lên kéo tay lên trên tay anh cũng đeo một cái vòng giống y như cái vòng mà cô đang đeo – Cô cũng đừng hòng chốn vì chiếc vòng này có định vị nếu cô có suy nghĩ tháo cái vòng này ra thì cũng đừng mơ chỉ có tôi biết cách mở thôi –
-Anh…phụt – Cô chưa nói hết câu thì trong miệng phun ra toàn là máu, đầu óc cũng bắt đầu quay cuồng cả cơ thể nóng ran lên như sắp nổ tung. Cô nắm chặt tay chịu đựng những ngón tâm bấm vào da thịt đến bật máu ra –Độc?-
“ Nhưng mình bị hạ độc lúc nào chứ tại sao mình lại không biết được …khoan..không lẽ tối qua …chết tiệt mình không nghĩ đến chuyện này” Cô nghĩ thầm đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn anh rồi toàn thân đuối sức cô đổ hoàn toàn về phía trước ngã vào lòng anh.
-Đúng thế đó là dàn buộc giữa cô và tôi, cô trúng độc và chỉ có tôi có thuốc giải –Anh nói giọng bình tĩnh vô cùng và cũng rất băng lãnh đặt cô ngồi xuống ghế rồi đứng dậy từ từ tiến đến cái lọ và con dao găm đặt trên khay lên dùng dao găm cắt ngang lọ ra rồi tiến đến chỗ cô –Uống đi! Thuốc giải tạm thời –
Cô đưa tay lên cầm lấy lọ rồi đổ vào miệng toàn thân mệt mỏi cô đưa ánh mắt