Mấy ngày nay, ở nhà một mình. Nàng thật sự rất nhớ cô nhưng do còn giận nên nàng không liên lạc cho cô luôn. Đôi lúc suy nghĩ về mọi chuyện, nàng thấy mình không sai chỗ nào cả. Nàng thật sự chỉ xem Kristen là bạn bè thôi, còn về việc giận cô là vì cô chưa tiếp xúc mà đã đánh giá người khác rồi. Không về nhà, cũng không biết cô gần đây ra sao rồi nữa
Bữa bị sốt cũng may là có Ella canh chừng cho cô. Còn mua thuốc giúp cô nên là cũng mau chóng khỏe. Ai ngờ vừa hết thì Ella lại bị cô lây bệnh rồi, cũng không hẳn là cô lây, vì bữa đó Ella cũng bị sốt nhẹ nhưng cũng một phần chăm sóc cho cô nên mới bị nặng thêm. Tốt nhất là nên thăm hỏi người ta một tiếng thì tốt hơn
Cô đứng phía ngoài cửa liên tục bấm chuông. Đây là căn hộ mà Ella đang sống, trước đây khi xin việc cô ấy cũng khai địa chỉ nhà nên hôm nay cô mới biết mà đến thăm đây
Sao đứng bấm chuông hoài không thấy ai mở cửa hết vậy. Thử mở cửa thì mới phát hiện cửa không khóa, cô đi luôn vào trong. Không thấy ai hết vậy ta, cô ấy đi ra ngoài rồi hay sao nhưng mà bệnh thì đi đâu được chứ. Tính đứng lên đi về thì thấy phía cửa phòng cũng đang he hé ra. Không biết vì sao cô lại đi về phía đó nữa, bước tới mới thấy Ella mặt tái mét, trên người mồ hôi ướt đẫm. Ánh mắt lờ đờ như sắp ngất đến nơi
Cô cũng hốt hoảng mà gọi tên Ella nhưng hình như cô ấy không thể trả lời nổi nữa. Cô liền bế cả người cô ấy ra ngoài rồi gọi cấp cứu đến. Đến bệnh viện thì liền làm thủ tục nhập viện cho cô ấy. Xong xuôi giấy tờ cô liền thở phào nhẹ nhõm
Đằng nào cũng đưa đến bệnh viện rồi chắc thế nào cũng có bác sĩ chăm sóc. Để Ella ở đó vậy, cô không rảnh mà lo tiếp đâu. Chưa rời khỏi đó mà cô thấy áy náy rồi, đằng nào người ta cũng chăm sóc cho cô như vậy rồi còn gì. Bây giờ mà bỏ về thì cô thấy mình đúng là kẻ tồi, suy nghĩ vậy cô liền quay trở lại. Phòng bệnh đã được dọn dẹp xong, Ella bây giờ đang nằm truyền nước. Chỉ là do suy nhược cơ thể nên mới như vậy thôi
Cô được bác sĩ đưa toa thuốc liền đi mua. Khi quay trở lại còn mua thêm một số đồ cần thiết. Trong phòng này còn có hai người bệnh khác nữa, cô thấy không được thoải mái cho lắm nên liền ra ngoài một chút
Không biết nàng ra sao rồi, có còn giận cô không nữa. Bây giờ nghĩ tới cô thấy rất nặng lòng, cô nhớ nàng nhiều lắm chỉ là dù có gọi hay nhắn tin nàng vẫn không trả lời. Mỗi ngày chỉ có thể nhìn thoáng qua khi nàng đến trường thôi. Rõ ràng vẫn chưa chia tay nhưng sao lại xa cách như vậy. Cô không phải vô cớ mà không muốn nàng tiếp xúc với Kristen nhưng do người bạn đó của nàng cô nhìn một lần liền biết trong đầu người đó nghĩ gì rồi
Chỉ tiếc là bây giờ nàng trọng người bạn đó hơn. Cô biết phải làm gì đây, cô có thể đến mạnh mẽ dành lấy nàng. Đúng, nếu là trước đây cô sẽ làm như vậy, tính khí ngang ngược đó của cô bao năm qua vẫn vậy. Chỉ là từ lúc quen nàng, cô lại quan tâm đến tâm tư của nàng nhiều hơn là chính mình. Cô tự đánh mất chính mình của trước đây để có thể đối xử dịu dàng nhất có thể với nàng
Bởi vậy, chỉ tổn thương một chút đến nàng cô vẫn không nỡ. Dù bây giờ nàng có đứng trước mặt cô và nói rằng nàng thích Kristen đi chăng nữa, thì cô sẽ chấp nhận. Chỉ cần đó là lựa chọn của nàng, đó là điều nàng thích cô sẽ chấp nhận hết. Cô chỉ mong muốn nàng đừng rời xa cô thôi
Tự nhiên đang buồn mà còn phải vướng cục nợ nữa chứ. Cô cũng phải đi thăm bệnh ba ngày liền, Ella được xuất viện sau ba ngày nằm viện. Cô cảm thấy mình là một người chủ có tâm quá đi
"Sếp Kim, cảm ơn đã chăm sóc cho em nha" Ella về đến nhà liền gọi điện cho cô
"Mau nghỉ ngơi đi, rồi đi làm lẹ lên. Ở đó mà cảm ơn nữa, về đến nhà rồi thì ngủ đi. Tôi tắt máy đây"
Ella liền phì cười sau cuộc gọi đó. Nhìn cô cục súc vậy thôi chứ cũng quan tâm đến nhân viên nhỉ. Cũng may là có sếp Kim chứ không thì ở trong bệnh viện một mình sẽ rất buồn chán. Thôi để nghe lời sếp ngủ một giấc đã
Đến tối, nàng đang ở nhà một mình ăn cơm. Cảm giác thật sự trống trải quá, nàng lại nhớ cô nữa rồi, nàng nghĩ xong liền rưng rưng nước mắt. Bên ngoài đột nhiên có tiếng xe cô chạy về, nàng liền lau nhanh nước mắt đọng trên mắt. Giả vờ ngồi ăn cơm như chưa có chuyện gì
Cô về là để lấy đồ, không biết nàng có ở nhà không nữa. Cô thấy hồi hộp kèm một chút lo lắng, vì sợ nàng nhìn thấy cô rồi lại không vui. Cô đi vào trong thì thấy ngồi ăn cơm ở đó, cô biết nàng cảm nhận được cô về nhưng có lẽ nàng không muốn quan tâm. Một cảm giác hụt hẫng, cô lắc đầu rồi đi lên phòng lấy đồ
Lấy xong cô vẫn đứng ở mép cầu thang, lấp ló ở đó nhìn nàng. Người con gái cô yêu thương, mới ngày nào còn vui vẻ vậy mà bây giờ chỉ có thể lén lút nhìn nàng thế này thôi. Cô đứng đó, ngắm nhìn nàng khá lâu rồi cũng bước đi ra ngoài
Nàng cũng cảm thấy rất buồn khi cô không hỏi nàng một tiếng nào cả. Nhìn cô bước đi nàng chỉ muốn ôm lấy thôi. Cuối cùng vẫn có thể nói chuyện với cô
"Chị Kim đã ăn gì chưa. Hay là ngồi ăn chung với em đi"
Cô không nghe lầm chứ, nàng đang nói chuyện với cô. Đã bao lâu rồi cô không được nghe tiếng gọi đó. Quay lại liền thấy nàng đang nhìn mình, vậy thì làm sao cô có thể từ chối đây. Nhanh chóng liền lấy chén đũa ngồi cùng nàng, cô không dám nói tiếng nào vì sợ sẽ khiến nàng khó chịu rồi làm tan đi khoảnh khắc này
Chỉ đợi đến khi ăn xong cô mới lên tiếng dành phần dọn dẹp với nàng. Nghe vậy nàng cũng ra sofa ngồi đó, chắc là chờ cô ra luôn. Xong xuôi cô thấy nàng ngồi ở đó nên cũng chần chừ, cuối cùng vẫn ngồi xuống phía đối diện nàng
"Chị xin lỗi, chị chỉ về để lấy ít đồ thôi. Lát nữa chị sẽ đi ngay" cô hơi cúi đầu xuống để xin lỗi nàng
"Mấy ngày nay chị ngủ ở đâu" nàng nhìn thấy cô như vậy liền có chút xót xa
"Chị ngủ ở quán bar" cô nghe nàng chịu nói chuyện với mình liền mừng thầm
"Ở đó không có giường nệm đàng hoàng đâu. Đừng ngủ ở đó nữa... hãy về nhà đi"
"Chị cũng muốn nhưng chị biết em không muốn thấy mặt chị nên là mới ở ngoài như vậy"
"Cứ về nhà ngủ đi như vậy em thấy yên tâm hơn" nàng đi đến chỗ cô đặt tay mình lên tay cô
Thấy nàng quan tâm mình như vậy, cô mừng rỡ. Cảm giác đau buồn mấy ngày qua liền biến mất, cô nắm tay nàng. Nhìn nàng một hồi lâu, run run đưa mặt lại gần muốn hôn nàng một chút. Cô nhớ nàng nhiều lắm rồi, chỉ là chưa đến đâu thì điện thoại nàng reo lên, cô nhìn thấy tên Kristen liền thở dài rồi ngồi lại bình thường. Cô cũng nên tự biết hiện tại vị trí của mình ở đâu
"Thôi em ngủ sớm nha. Chị phải đi rồi" cô luyến tiếc buông tay nàng
"Chị Kim, đừng đi" nàng kéo tay cô lại, tắt đi điện thoại của mình
Nàng thấy rất đau lòng khi cô hành động như vậy. Nàng không muốn cả hai cứ thế này mãi, chỉ khiến sự nhớ nhung tăng thêm thôi chứ chẳng được gì cả. Khi cô ngồi xuống lần nữa, nàng liền ngồi lên người cô. Nhanh chóng hôn lên môi cô, nàng nhớ lắm đôi môi, nhớ luôn cả hơi thở của cô. Nàng hành động quá nhanh làm cô có chút bất ngờ nhưng vẫn nhanh chóng phối hợp với nàng. Chỉ là đang hôn nhau say đắm thì lại đến điện thoại của cô reo lên
Lúc đầu cô cũng không quan tâm đến, chỉ đến khi điện thoại rớt ra khỏi túi quần. Cô thấy phần tên liền luyến tiếc dứt nụ hôn với nàng ra
"Tôi nghe đây, sao thế"
Nàng chăm chỉ nhìn cô nghe điện thoại. Rất bình thường cho đến khi nàng nhận ra giọng người bên kia là nữ, chưa kể cô còn tươi cười vui vẻ khi nghe nữa
"Thật sự là khỏe rồi sao. Được rồi, cứ pha cà phê đi rồi một lát tôi đến" cô nói xong liền tắt máy
"Ai gọi vậy" nàng đanh mắt nhìn cô
"Là nhân viên mới của chị thôi"
"Nhân viên hay là tình nhân của chị" nàng bước xuống khỏi người cô
"Làm gì có chứ"
"Em vừa bảo chị ở nhà còn gì. Mới nghe người ta gọi liền muốn đi, mình vẫn chưa chính thức chia tay mà chị đã mau chóng tìm tình nhân ở ngoài rồi" nàng lớn giọng mà nói với cô
"Không phải đâu mà, nếu em không thích thì chị sẽ không đến đó. Sao lại nói như vậy được chứ" cô thật sự khó hiểu khi nghe nàng nói như vậy
"Thôi không cần, em đã nghĩ không ít thì nhiều chị chắc sẽ buồn lắm khi mình xa cách như vậy. Lại không nghĩ đến chị nhanh chóng tìm niềm vui bên ngoài. Đúng là lăng nhăng là cái bản tính khó bỏ mà" nàng bắt đầu tức giận
"Em bảo tôi tôn trọng em nhưng em có bao giờ tôn trọng tôi dù chỉ một lần nữa. Từ lúc yêu em, tôi tuyệt đối chỉ yêu mình em, mình em có biết chưa hả. Sao lại có thể nói như vậy với tôi chứ" lần đầu tiên cô bức xúc đến mức như vậy
Cũng đúng, trong khi ngày đêm cô đều buồn bã mà nhớ đến nàng. Vậy mà còn nghe nàng nói như vậy, thật sự chạm đến lòng tự trọng của cô, nàng không hề tin cô
"Chị vì cái gì mà lớn tiếng với em chứ. Được rồi, em thấy có tiếp tục dây dưa cũng không thể cứu vãn được đâu...chia tay đi" nàng nói xong câu tàn nhẫn đó thì cũng rơi nước mắt
"Tình yêu của chúng ta em có thể nói kết thúc là kết thúc sao. Em bé của chị, chị không nghĩ em có thể dứt khoát đến như vậy" cô đang cười nhưng mắt cô lại đỏ hoe cả rồi
Cô muôn phần không muốn chuyện này xảy ra. Chỉ là hoàn cảnh bây giờ cô có giữ cũng không thể giữ, trong chuyện này chỉ một mình cô cố gắng níu lấy thì làm sao có kết quả đây. Cô cũng mệt mỏi lắm chứ, nàng đã như vậy thì cô nghĩ có cố cách mấy cũng không thể giữ nổi nữa
Cô không dám đối mặt, nên là liền rời đi. Chỉ còn một mình nàng ở đó, ngồi ở đó mà khóc. Nàng cũng yêu cô mà nhưng cô cứ làm những chuyện nàng thấy không chấp nhận được như vậy, thôi thì buông bỏ vẫn nên hơn. Nàng sẽ mau chóng ổn lại thôi, vậy còn cô thì sao...
"Sếp Kim, chị đang có chuyện gì buồn lắm sao. Uống một ít cà phê đi nè" Ella thấy cô đến thì liền lấy cà phê cho cô
"Ừm" cô mệt mỏi dựa vào ghế
"Chuyện tình cảm đúng không sếp Kim"
"Nhiều chuyện, biết gì mà nói"
"Biết chứ sao không, em cũng yêu rồi chứ bộ" Ella bĩu môi với cô
"Rồi sao, kể nghe chơi đi" cô cười cười uống từng ngụm thôi
"Thôi, nhắc lại buồn lắm không kể đâu. Lúc trước em cũng có người yêu đó nhưng mà người ta ngang ngược lắm, bắt em phải nghe theo mọi chuyện. Chưa kể em đã nhẫn nhịn lắm rồi nhưng người ta cứ làm tới. Sếp Kim không biết đâu, em luỵ người ta tận 1 năm trời nhưng cuối cùng không có kết quả. Lúc đó em mới biết là đừng nên níu giữ một người không cần mình, như vậy chỉ khiến mình đau càng thêm đau thôi" Ella buồn bã kể lại cho cô nghe
"Mỏ hỗn nhìn vậy mà trải sự đời ghê ha" cô nghe Ella kể như vậy chỉ biết phì cười
Nhưng nghĩ lại nếu mình cứ như vậy thì sẽ giống như Ella nói. Một mình giữ lấy tình yêu đó để rồi tổn thương thôi. Càng nhớ đến lại càng thêm buồn, cô không nghĩ có ngày em bé của cô lại nói rời bỏ cô như vậy
Mới đó mà cũng hơn một tuần trôi qua rồi. Cô nhìn tiều tụy thấy rõ, mỗi ngày đều đến quán bar thật ra không có chuyện gì để làm. Chỉ là đến để chọc Ella kiếm một chút niềm vui thôi
Còn nàng chắc là