Tôi không hiểu vì sao người bên cạnh tôi luôn cảm thấy tôi vẫn còn yêu Đường Sóc, chia tay hắn rồi vẫn nhớ mãi không quên, mỗi khi cùng người Khoa Lý nói chuyện với nhau, nhắc tới Đường Sóc bọn họ sẽ rất cẩn thận quan sát tôi, có khi đang ồn ào tám chuyện nhưng nhìn thấy tôi có mặt, lập tức ngậm miệng không nói.
Tôi tỏ vẻ tôi cũng rất muốn nghe.
Sau khi tôi nói với Ngư Ngư về cái ý nghĩ này, cậu ấy cười nói với tôi:
"Chuyện này không thể trách người khác, có đôi khi bộ dạng của cậu làm cho người ta có cảm giác cậu là kẻ si tình."
Tôi oan ức quá:
"Thật vậy hả?"
Ngư Ngư ôm eo tôi:
"Yên nào, như vầy vừa hay giúp cậu chắn được đào hoa không cần thiết."
Tôi càng tủi thân:
"Nhưng mình rất tịch mịch, rất muốn yêu đương."
Ngư Ngư nhướng mày nhìn tôi:
"Đi tìm Hà Trừng đi."
Tôi 'tặng' cậu ấy chữ 'Cút', kết thúc cái đề tài này.
Khí trời lạnh lẽo, rốt cuộc ngày nào đó thở cũng ra ngụm khói trắng, mỗi khi đông đến, càng lạnh tôi càng cảm thấy mong chờ, lạnh hơn chút nữa, lạnh hơn chút nữa như vậy trời mới có tuyết rơi.
Nhưng nghe vậy có phải cảm thấy tôi đối với tuyết có chấp niệm rất sâu phải không, kỳ thực không phải, dù sao tôi không có truy cầu điều gì, đối với cái gì cũng chỉ là nhàn nhạt thích, không hâm mộ minh tinh, không phải hâm mộ tác giả nào, không ham mê trò chơi, không ham mê truyện tranh, không thích chơi đêm, nói chung chính là không có truy cầu gì.
Vậy mà khi còn nhỏ, mỗi năm đông đến, mẹ xem phim Hàn kéo tôi cùng xem, lúc đó đạo diễn vẽ nên cảnh tuyết đầu mùa vô cùng hoàn mỹ, mỹ đến nổi chỉ liếc mắt liền thích, bắt đầu từ ngày đó, tôi liền ồn ào đòi mẹ dẫn tôi đi Đông Bắc.
Mẹ bị tôi phiền một khoảng thời gian rốt cuộc nhịn không được hỏi tôi đi làm gì, tôi nói ngắm tuyết. Vậy mà mẹ tôi cảm thấy tôi bị bệnh, chạy xa chỉ để ngắm tuyết rồi không thèm để ý tôi.
Sau này tôi không ồn ào đòi mẹ dẫn tôi đi nữa, cũng không phải là tôi hết hi vọng mà do tôi cảm thấy tôi thật sự muốn cùng mẹ đi chơi, mẹ nhất định sắp xếp kín lịch trình.
Rất nhiều người vì muốn chuyến đi này không uống phí nên đến một nơi thì nhất định phải chơi tới bến, mệt chết cũng không sao, mẹ tôi chính là người như vậy, kiếp này may mắn cùng mẹ đến cổ trấn, suýt chút nữa đem tôi lăn qua lăn lại đến chết, sau này tôi thề, vì thể xác và tinh thần khỏe mạnh, nên cẩn thận lựa chọn cùng mẹ đi chơi.
Phương Nam mùa đông tuyết rơi rất ít khi có tuyết rơi, người ta một năm nhiều lần, chúng tôi là nhiều năm một lần.
Lần trước tuyết rơi đã là 4 năm trước, nhưng khi đó là cuối tuần, tôi ngủ lấy lại sức nên thành công bỏ qua nó.
Cho nên oán niệm càng sâu, từ đó thích tuyết, đã xảy ra không thể vãn hồi.
Quá trình này có vẻ hơi gượng ép nhưng thích một thứ, thường thường nghĩ lại đều rất đơn giản, có thể là bởi vì cậu ấy quay đầu hướng bạn cười, có thể chỉ bởi vì cậu ấy viết hàng chữ rất đẹp, có thể bởi vì cậu ấy là người đầu tiên trong đám người xa lạ nói chuyện với bạn, có lẽ bởi vì giọng nói của cậu ấy rất dễ nghe, ...
Nói như thế tại sao khiến cho tôi bắt đầu nghĩ đến ai đó...
Tôi có người bạn cũng thích tuyết, cậu ấy nói bởi vì trong tên cậu ấy có một chữ tuyết, nghe như vậy, lý do của tôi có vẻ hợp lý hơn chút chút.
Cũng may chúng tôi cũng chưa từng xung động, khăng khăng muốn nhìn thấy tuyết, chỉ là tâm hồn này tưởng niệm mà thôi, có lẽ ngày nào đó trời thương hại chúng tôi, mang đến một trận tuyết bay, những điều chúng tôi có thể làm cũng chỉ là hướng về phía cảnh vật cười ngây ngô.
Bất kể là giá rét hay nóng bức, ông trời vẫn mãi đùa giỡn với chúng tôi, ngày nào đó ông ta không thèm nhìn xem tình huống của bạn mà vội vàng không kịp chuẩn bị chợt chuyển lạnh, mà chợt chuyển nóng.
So với hôm nay, bầu trời âm u, lạnh chết người.
Nhiệt độ trong phòng bao giờ cũng không bằng với bên ngoài, vì vậy xuống lầu tôi mới phát hiện, tôi mặc quá ít.
Câu chuyện này nói cho bạn biết, ra ngoài nhất định phải xem dự báo thời tiết.
Liếc nhìn thời gian, thầm nghĩ vẫn có thể cắn răng chịu đựng quên đi cái lạnh, biết đâu gió sẽ không lọt vào căn phòng học ấm áp thì sao, vì vậy tôi ôm thật chặc cánh tay Ngư Ngư, cùng cậu ấy không ngừng tiến về hướng giáo lầu.
Nhưng tôi quá ngây thơ.
Lúc lên lớp tôi vẫn suy nghĩ, vì sao sống lâu như vậy, từng trải qua mùa đông lâu như vậy, tôi còn không hiểu được mùa đông đang lạnh dần, không phải là câu chuyện đùa.
Má ơi, lạnh đến nổi miệng tôi lập cập run lên.
Buổi sáng tiết 1, tôi dường như hóa thân thành tiểu nữ nhân bên người Ngư Ngư, gượng ép cùng cậu ấy nương tựa vào nhau, Ngư Ngư vừa cười nhạo tôi vừa dạy dỗ tôi, vừa nắm chặc tay tôi đặt trong túi áo của cậu ấy sưởi ấm.
Lão sư nói gì tôi đều không biết, chỉ có tinh thần ngó đồng hồ, vì sao thời gian trôi qua chậm như vậy, chậm như vậy.
Hết tiết 1, tôi cự tuyệt ý tốt cởi áo khoác nhường tôi của Ngư Ngư, dù sao quần áo của cậu cũng vừa đủ cho bản thân thôi.
Cậu ấy xoa xoa tay tôi, hỏi:
"Học muội hình như không có tiết, có cần nhờ mấy em ấy mang đồ qua không?"
Tôi lắc đầu.
Học muội không cùng khoa với chúng tôi, như vậy hình như hơi phiền.
"Còn một tiết nữa thôi, chịu đựng một chút sẽ qua thôi."
Ngư Ngư vỗ vỗ đầu tôi:
"Sáng sớm kêu cậu mặc nhiều hơn một chút, không nghe lời."
Tôi tủi thân:
"Mình biết lỗi rồi."
Ngư Ngư liếc tôi, tiếp tục xoa xoa tay cho tôi.
"Lần sau có nghe lời không?"
Tôi gật đầu:
"Nghe lời nghe lời."
Ngư Ngư chợt bật cười, nụ cười của cậu ấy làm nam sinh hàng trước xoay đầu lại, cũng là gương mặt cười, dáng vẻ mập mờ:
"Hai người các cậu cứ như một đôi tình nhân."
Tôi phù một tiếng bật cười, bây giờ cái từ này giống như để hình dung trí chướng quá nhiều, làm cho tôi không thể nghiêm túc với ý nghĩa ban đầu của nó, vì vậy lời của hắn tôi tự động nghĩ đến ý nghĩa xấu.
Hai người các cậu giống như một đôi trí chướng.
Bất quá tưởng tượng xem, vì sưởi ấm, toàn thân tôi đang run lên, làm cho Ngư Ngư chen vào, cậu ấy dùng sức xoa xoa cho tôi, góc nhìn của ông trời, quả thực rất trí chướng.
Tôi và Ngư Ngư liếc nhau, hết sức ăn ý đáp lại hai chữ tình nhân kia, cầm sách đánh lên đầu hắn.
Hắn cười cười, ôm đầu, cảm thán:
"Haizz, nữ sinh các cậu đều cùng nữ sinh bên nhau, để cho lũ nam sinh tụi mình biết sống thế nào."
Ngư Ngư lại đánh hắn một cái, trả lời:
"Cùng nam sinh bên nhau đi."
Đang ầm ĩ như vậy tự nhiên muốn đi WC, vì vậy tôi vỗ vai Ngư Ngư, ý bảo cậu ấy tôi muốn ra ngoài.
Không ra ngoài không sao, vừa ra ngoài liền phát hiện bên ngoài lạnh hơn, đặc biệt hành lang lầu đối diện nối tiếp, gió vù vù thổi vào bên trong.
Từ sau khi ra ngoài, tôi hà hơi vào lòng bàn tay, quần áo không có túi làm cho tay tôi không biết đặt nơi nào, nhảy nhảy tại chỗ mấy cái sau đó quẹo cua, chợt nhìn thấy người ở đối diện đi tới.
Tôi hướng em ấy cười cười:
"Hà Trừng, bữa nay em cũng học ở bên này."
Em ấy 'Ừm' một tiếng.
Theo lý mà nói trong tình huống tình cờ gặp nhau như vầy, thường thường sẽ nói hai câu rồi tách ra, nhưng khi tôi và em ấy lướt qua nhau, em ấy