Cái này căn bản không phải thổ tào*, là công kích người khác!
*Thổ tào (吐槽): Từ trong hành vi hay lời nói của người khác tìm ra điểm sơ hở, không phù hợp để chen lời thắc mắc hay than thở. Chủ yếu mang tính vui đùa.
Hơn nữa bây giờ quần chúng cắn hạt dưa có dấu hiệu chủ yếu là thuận theo chiều gió, hơn một nửa bên dưới Weibo đều là những lời lẽ không tốt, một ít trung lập, số ít giúp đỡ, những ngọn gió này không tốt, làm cho tôi không thích.
Mấy phút sau, Ngư Ngư gọi điện qua.
"Sao sao? Cậu xem rồi chưa?" Cậu ấy nghe có vẻ rất vội.
Tôi trả lời:
"Xem rồi."
Ngư Ngư lại hỏi:
"Cậu thấy sao? Aiz, sao cậu thở gấp vậy?"
Tôi vừa thở vừa nói:
"Hà Trừng đang học bên giáo lầu, mình đi tìm em ấy."
Cậu ấy nghe xong Ồ một tiếng, lại hỏi:
"Cậu cảm thấy là thật sao?"
Tôi dừng lại một hồi, lớn tiếng thở ra một hơi, tiếp tục chạy: "Không biết, mặc kệ." vừa chạy vừa nói mệt quá: "Không biết Hà Trừng có buồn không, trước hết mình qua đó thử xem."
Ngư Ngư dường như còn muốn nói tiếp gì đó nhưng thấy tôi như vậy đành thôi, nói câu an ủi em ấy cho tốt liền cúp máy.
Phải an ủi em ấy thật tốt... nhưng làm sao để an ủi, tôi nghĩ, chuyện này nếu như xảy ra với tôi, có phải tôi sẽ sụp đổ không, tôi là người như thế, nhất định không chịu nổi cuộc sống bị phá hủy như em ấy đâu.
Tôi không có cách nào tưởng tượng, tuy là tôi cũng không hiểu vì sao điều đầu tiên là muốn đứng bên cạnh em ấy, tôi làm như vậy vì tôi sợ em ấy khổ sở, lại càng sợ dáng vẻ khổ sở của em ấy rơi vào trong mắt người khác sẽ bị coi thành trò cười.
Ở cửa, thở hổn hển, Hà Trừng đi ra.
Em ấy nhìn thấy tôi có chút kinh ngạc, nhìn bộ dạng tôi nửa ngồi nửa quỳ, hỏi:
"Gọi điện hỏi em ở đâu.. là tới tìm em?"
Vì không muốn thể hiện là tôi chạy tới, trái tim vẫn còn đập bịch bịch tôi không thể làm gì khác hơn là gật đầu không nói lời nào.
Em ấy nghiêng đầu hỏi tôi:
"Sao rồi?"
Tôi ra hiệu cho em ấy vừa đi vừa nói chuyện.
Sau khi hô hấp ổn định, tôi nuốt nước miếng, mở miệng dò xét:
"Hôm qua em xem Weibo chưa.. về em."
Em ấy mặt không đổi sắc:
"Xem."
Thái độ bình tĩnh như vậy ngoài dự đoán của tôi, vì vậy tôi lại hỏi:
"Là cái kia... nói em phẩu thuật thẩm mỹ đó."
Em ấy bật cười nhìn tôi:
"Xem."
Đằng sau câu nói đó nhìn có vẻ có chút bất đắc dĩ.
Nét mặt em không có kẻ hở, một chút cũng không có giống như bộ dạng tôi đoán, mặc dù không đến nổi thật vọng nhưng tôi nghĩ, có phải là thương tâm quá mức không, chết lặng?
Nghĩ như vậy, tôi hoang mang túm lấy tay em ấy, suýt chút nữa đem sấp giấy A4 trong tay em ấy rơi xuống đất, tôi hỏi:
"Em không sao chứ, thực sự không sao chứ?"
Khuôn mặt em ấy vốn mang theo tiếu ý sau khi nghe xong tiếu ý càng sâu, bởi vì không phải thời gian đi học, hành lang lúc này yên tĩnh không có ai, lời nói rơi vào khoảng không.
Em ấy nhìn tôi nói:
"Hình như chị cực kỳ hi vọng em khổ sở."
Tôi nghe xong lập tức lắc đầu:
"Không có."
Em ấy nhún vai:
"Vẻ mặt của chị nói cho em biết như vậy."
Tôi đã nói rồi, vẻ mặt của tôi thường khiến cho người khác bị ảo giác, nhưng lúc này thực sự không thích hợp.
Vì vậy làm bộ dạng thề thốt, nắm tay lại giơ lên bên đầu, nghiêm túc nói: "Chị thực sự không có, chị còn sợ em khổ sở, thực sự thực sự." nói xong tôi chỉ vào mặt của mình nói: "Đừng bị nó lừa."
Tôi không biết những lời này có gì đáng cười, vậy mà Hà Trừng nghe xong vẻ mặt vui vẻ thế, cười cười, tay trống kia chọt chọt lên cánh tay đang giơ của tôi, ý bảo tôi bỏ xuống.
"Được rồi, em biết rồi." Giọng em ấy bình tĩnh.
Cái này, tôi phát hiện trọng tâm câu chuyện đi lệch rồi, thực sự em ấy cười cười với tôi nên cái gì cũng quên hết, thảo nào ngày xưa đế vương có được nụ cười mỹ nhân ngay cả giang sơn cũng không cần.
Vsau đó chúng tôi vừa đi, tôi vừa hỏi:
"Em thực sự không sao chứ, trong Weibo kia... viết em như vậy."
Em ấy đổi tay ôm xấp giấy, để cho tôi thuận tay nắm lấy cổ tay em ấy, giọng nói nhẹ nhàng mang theo ý chế giễu, hỏi ngược:
"Em nghĩ chị sẽ hiếu kỳ rốt cuộc em có phẩu thuật hay không."
Tôi mở miệng nghiêm túc hỏi:
"Vậy em có sửa không?"
Đừng trách tôi, tôi thực sự tò mò chuyện này nhưng tôi hiếu kỳ cũng chỉ là do lòng hiếu kỳ cấp thấp nhất của nhân loại, thái độ của tôi đối với chuyện em ấy phẫu thuật thẩm mỹ không mang theo bất kỳ sự thay đổi nào.
Em ấy lắc đầu: "Không có sửa, vẫn như trước." Em ấy suy nghĩ một chút: "Em chỉ là gầy đi."
Ah a.
Tới đây tôi không phát biểu quan điểm nữa, dù sao tôi đối với chuyện phẫu thuật thẩm mỹ vẫn nằm ở thái độ không quan tâm.
Tôi lại hỏi:
"Vậy không tức giận sao?"
Hà Trừng bẹp miệng, thở dài:
"Giận nha."
A, vậy thì đúng rồi, dù sao người vẫn phải có buồn chứ, tôi nghĩ em ấy bây giờ bình tĩnh như vậy, có lẽ bởi vì có liên quan đến thời giam, thời gian thực sự là liều thuốc tốt trị hết được mọi thứ, khiến người ta đạt đến được hiệu quả như bây giờ.
Trên đường trở về, tôi hỏi Hà Trừng muốn giải quyết chuyện này thế nào, em ấy nói em ấy còn đang suy nghĩ, điều này