"Hà Trừng còn nhỏ, không được."
-------------------
Bầu không khí lúng túng mà Hà Trừng là tâm điểm, 3 người kề vai đứng thành bán kính, buông ra, nụ cười trên mặt Trần Tuệ cũng không nén được giận dữ, rời khỏi chúng tôi trở lại nhóm nhỏ của mình, rõ ràng tôi thấy tên đó xoay người liếc mắt có ý gì đó khinh thường không giấu nổi.
Người như thế thực ra là người đáng sợ nhất, thoạt nhìn vui vẻ như thế, trong lòng lại âm âm bất định, nhìn không phải là người tốt, càng nhìn không ra người tốt bên cạnh mình. Một ngày có người vượt qua mình, chung quy sẽ nghĩ hết biện pháp chửi bới người khác, kéo bè kéo phái nói dài nói ngắn, sau lưng giở trò.
Cũng may bữa nay nhiều người, nói mấy câu liền chuyển đề tài câu chuyện để đạt được mục đích, học trưởng tìm mấy người giúp đỡ, tất cả lớn nhỏ đều góp vài câu, mọi người ngầm hiểu với nhau đem chuyện chúng tôi và Trần Tuệ như người đi đường đi rất xa.
Vài người nhiều chuyện chắc hẳn sẽ không ở trước mặt nói, nhưng ít nhiều cũng có vài ánh mắt dò xét thỉnh thoảng lướt qua, đương nhiên tuyệt đối không ảnh hưởng đến bữa cơm vui vẻ hôm nay.
Trước đây tôi còn lo lắng Hà Trừng không thể hòa nhập với tập thể này, nhưng không nghĩ tới, em ấy lại thích ứng được, chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện trời đất, vừa chơi game, mấy ván người sói giết tới, tôi hầu như bị kỹ xảo của Hà Trừng thuyết phục.
Cơm nước no đủ, lúc nghỉ ngơi học trưởng bỗng từ bàn kế bên qua, đặt mông ngồi xuống cạnh tôi, lúc đầu cùng mọi người tùy tiện chào hỏi vài câu, sau đó đang lúc mọi người ồn ào đoạt thức ăn đã nướng chín trong khay, đợi đến khi các bên có việc liên quan, anh ta quay đầu nói với tôi.
Tôi lau lau miệng:
"Hả?"
Học trưởng liếc nhìn Hà Trừng, thấy em ấy không nhìn hắn và tôi, cười nói:
"Chia tay rồi?"
Tôi ừ một tiếng.
Học trưởng nói:
"Học kỳ sau anh đi thực tập, chắc không trở về trường, hôm qua mẹ anh gọi điện cho anh, bà nói trời lạnh mặc nhiều quần áo chút. Aizz, thực ra anh rất hoang mang, cái công ty thực tập này, không phải là quá thích với lại mẹ anh vẫn lo lắng chuyện để anh tìm bạn gái."
Tôi không hiểu ý của đoạn hội thoại này, chuyện này là chuyện thường ngày cũng là chuyện tương lai, làm cho chúng tôi đã quá quen, tôi nhìn chung quanh vài lần, xác định hắn không phải vì một bạn nữ nào ở đây mà cố tình thân cận với tôi, hỏi:
"Cho nên?"
Hắn tiếp tục:
"Mẹ anh hi vọng anh tìm một người cùng thành phố."
Cái này tôi cực kỳ hiểu, người nhà đều cực kỳ hi vọng tìm một đồng hương, sinh hoạt thuận tiện, có thể thường xuyên về nhà, buồn chán có thể góp thành bàn mạt trượt, trong mắt mẹ, đồng hương là thương hiệu có thể cộng nhiều điểm.
Tôi nhích mông, sát vào Hà Trừng, em ấy bị tôi ôm, xâu bông cải trên tay rơi xuống đất.
Tôi cảnh giác:
"Anh muốn làm gì?"
Không đợi hắn trả lời, tôi thốt lên một câu bổ sung:
"Hà Trừng còn nhỏ, không được."
Học trưởng 'Ha' bật cười, giọng đùa giỡn:
"Vậy còn em, em không còn nhỏ nha!"
Tôi cả kinh.
Đồng hương A ở đối diện nói:
"Tiểu Dĩ, lời Ngụy Kiệt nói cậu nghe còn chưa hiểu sao, đây là tỏ tình đó!"
AH, đúng rồi, tôi nhớ rồi, học trưởng tên là Ngụy Kiệt.
Đồng hương B bên trái nói:
"Tiểu Dĩ, mình thấy Ngụy Kiệt cũng được, nếu không hai người thử xem."
Đồng hương C, D, E: ba láp ba láp.
Kết quả là, tôi lâm vào khung cảnh ồn ào, hiểu hay không hiểu cũng ở đây rêu rao bậy bạ, bởi vậy có thể thấy tâm lý quần chúng, phổ biến là kiểu nhân vật 'bà mai', một khi bị thả ra sẽ vô cùng nhiệt tình, nếu như cuối cùng được việc càng cảm thấy thỏa mãn bùng nổ.
Hiện nay, rất nhiều hôn nhân bị áp đặt với ý nghĩa kỳ quái, yếu tố tình yêu ngược lại giảm đi rất nhiều, tôi nghĩ Ngụy Kiệt có thể tùy tiện như vậy đại khái cũng là ôm cái thái độ này.
Tôi không biết tôi có tài đức gì mà trong nhiều người con gái vậy được Ngụy Kiệt chọn trúng, có lẽ là tôi vừa mới nướng khá nhiều xâu thịt trong cái khay thịt nướng kia, nhưng tôi không thể nói cho hắn biết thật ra là Hà Trừng giúp tôi nướng.
Tiếng ồn ào quanh Ngụy Kiệt sau khi trở về chỗ cũ thì cũng dần dần ngừng lại, hắn trước khi đi thuận tay vỗ vai tôi, dẫn tới dân chúng cả bàn nhao nhao quăng ánh mắt mập mờ về phía tôi, khóe miệng tôi giật giật cực kỳ không được tự nhiên, vô thức quay đầu nhìn Hà Trừng.
Từ nãy đến giờ, em ấy vẫn giữ yên lặng, cúi đầu cầm đũa không biết gắp cái gì, tôi muốn đưa tay gắp chút đồ ăn cho em ấy, không ngờ cái ly trên bàn vô cùng không phối hợp, vừa mới bị tôi đụng đã ngã xuống, đồ uống bên trong cũng theo đó chảy ra.
Tôi vội vàng bắt lấy khăn giấy, đồ uống theo mép bàn chảy xuống nhưng Hà Trừng không có ý muốn tránh, trơ mắt nhìn nó chảy lên bộ đồ trắng tuyền của mình.
Tôi kêu lên, cầm khăn giấy tùy ý lau vài cái, vừa hay mượn cơ hội này cùng em ấy rời khỏi bàn ăn.
Chỗ rửa tay có chút xa, chúng tôi lượn quanh một hồi mới đến. Đứng trước bồn rửa tay, tôi nhìn em ấy dùng lòng bàn tay hứng nước, sau đó chà chà đồ vài cái rồi lấy khăn lau khô.
"Không sao chứ?" Tôi hỏi.
Em ấy nhìn gương, chỉnh lại tóc, hơi nghiêng đầu.. nhìn tôi trong gương.
Khi còn bé tôi đã phát hiện, khi người khác nhìn đối phương qua gương, đối phương cũng nhìn bạn qua gương, tưởng tượng và trong thực tế đối diện là như nhau, lúc đó cảm thấy thật thần kỳ, cảm giác mình phát hiện chuyện hết sức thần kỳ, đây là nhịp điệu của nhà khoa học.
Sau này học lý, mới hiểu được đó chính là phản xạ đơn thuần.
Tôi cũng nhìn em ấy trong gương, thấy em ấy cười với tôi, nói:
"Không sao, rửa chút là được rồi."
Trên đường trở về, chúng tôi một trước một sau đi về, tôi đi trước, thỉnh thoảng quay