Lúc chúng tôi đi ra ngoài, đi ngang qua chỗ 'đóng phim', cái dù nhỏ màu đỏ đã không còn tung tích, không biết là một trong hai người kia quay lại lấy hay là bị mấy bạn học khác tiện tay cầm đi, hay bị dì quét rác đem bỏ.
Ngẫm lại kết cục thứ nhất có lẽ khả quan hơn, chí ít còn có thể nhớ lại bởi vì là chiếc dù của người yêu, không được người không được tâm lại chiếm được dù.
Thật sự làm cho người ta thổn thức xúc động.
Hôm nay lúc ra cửa, cầm theo cây dù đặc biệt lớn, lời cũng đã nghĩ xong, trời mưa, hai người cùng cầm cây dù cũng không tiện, nói cũng nghe không rõ phải hét lên, hơn nữa hai người khó tránh khỏi đôi khi mục tiêu không đồng nhất rất dễ đụng nhau, cho nên có thể cùng che chung một cây dù, còn có thể sưởi ấm lẫn nhau.
Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, ở dưới lầu lúc bung dù trong nháy mắt tôi liền thua, Hà Trừng lại mang dù còn lớn hơn của tôi.
Em ấy cũng không mượn cớ dư thừa, trực tiếp hỏi:
"Cùng nhau?"
Tôi gật đầu.
Được rồi.
Mặc dù trời mưa nhưng người ra ngoài ăn cũng không ít, cái hiện trạng này đủ để chứng minh người bây giờ càng ngày càng lười, biết nấu cơm càng ngày càng ít, mọi người nhìn tôi xem, tôi cũng không, lợi hại chưa!
Nhờ Hà Trừng rủ ra ngoài sớm, chúng tôi mới chiếm được cái bàn nhỏ cuối cùng của tiệm thịt nướng, điều này làm cho tôi cảm thấy cực kỳ may mắn, đặc biệt là nhìn thấy đám đông người chậm hơn chúng tôi một phút chờ ở bên ngoài, cái cảm giác vui sướng này lên tới cực điểm.
Ái chà, tâm lý của tôi thật là xấu xa.
Quá vui nên chọn rất nhiều thịt, sau khi chọn xong ngẩng đầu liền phát hiện vẻ mặt Hà Trừng mang theo tiếu ý nhìn tôi.
Trong lòng tôi hồi hộp, khép thực đơn lại, hỏi:
"Có phải cảm thấy chị ăn nhiều không?"
Em ấy lắc đầu:
"Không đâu."
Nói xong em ấy cũng chọn mấy phần, hơn phân nửa là rau.
Chuyện này cũng có liên quan đến ẹ tôi, cả kỳ nghỉ đông tôi chưa từng được đồ cay nóng, mẹ nói mấy thứ đó không tốt cho sức khỏe, hình như cơ thể tôi quá yếu, ăn một lần sẽ bị bệnh.
Sống ở bên ngoài điểm tốt chính là điều này, muốn ăn gì thì ăn, cho nên tôi đem những thứ muốn ăn nhún vào nước tương cay nhưng mới có hai miếng thịt thì cay quá ăn không nổi.
Tôi hít hà mấy lần để không khí vào miệng rồi thở ra, cảm giác mình sắp chịu hết nổi, liền nghe Hà Trừng ở đối diện cười, nói:
"Em nghĩ chị có thể ăn cay được."
Tôi cầm đồ uống trên bàn uống một hớp, lắc đầu:
"Không thể không thể."
Em ấy thở dài, kẹp một miếng thịt đã nướng xong đưa cho tôi, sau đó lấy ly sữa trước mặt đưa qua cho tôi:
"Uống cái này."
Tôi hít một hơi, nghe em ấy nói:
"Uống sữa sẽ tốt hơn chút, ly này em chưa uống."
Tôi cười ha ha nhận lấy, uống một ngụm lớn, buông ra nói:
"Uống qua cũng không sao, chị không ngại em."
Em ấy cười cười, em ấy lấy nước tương trước mặt của tôi lên, nói với tôi thịt nào đã nướng xong sau đó đi tới khu tự phục vụ.
Trên đường em ấy trở về, tôi đã gắp thịt chính lên đặt thịt sống xuống, lúc này mới phát hiện, từ đầu đến giờ thịt hầu như đều là tôi ăn, cho nên xấu hổ, lặng lẽ đem thịt trong chén của mình chia qua cho Hà Trừng.
Sau khi ngồi xuống, em ấy đem nước tương đặt trước mặt tôi, thuận tay cầm khăn giấy lau lau vết bẩn trên bàn tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn em ấy, nói:
"Em ăn nhiều một chút."
Em ấy "Ừ'' một tiếng.
Nước tương mới pha của em ấy làm tôi rất tò mò, tôi cầm đũa khuấy khuấy rồi bỏ vào miệng thử sau đó ngạc nhiên nhìn em ấy.
"Woa, mùi vị giống như của chị pha, vị cay cũng vừa phải."
Em ấy vẫn ''Ừm'', hời hợt nói:
"Vừa rồi thấy chị pha, nhớ kỹ."
Tôi ngất.
Mọi người nói xem mọi người nói xem sao em ấy có thể đối với tôi như vậy, tôi sắp bị em ấy chơi chết rồi!
Quá trình ăn vô cùng vui vẻ, tuy chúng tôi rất ít lời nhưng yên lặng lại làm cho tinh thần và thể xác vô cùng thoải mái.
Lúc này tôi mới phát hiện, vui vẻ cũng chia nhiều loại, ví dụ như Phùng Giang và Ngư Ngư, cùng họ cùng nhau ăn cơm nhất định phải nói chuyện từ đầu đến cuối, không có kẽ hở để tránh ngắt quãng trọng tâm câu chuyện, những câu chuyện hài không đầu không đuôi, mà Hà Trừng không phải như vậy, nhất cử nhất động của em ấy cũng làm cho bạn cảm thấy thoải mái, cảm giác thoải mái này xuất phát từ nội tâm, không có cách nào hình dung.
Cộng thêm càng ngày càng nhiều người chờ chỗ ăn, tôi càng vui vẻ.
Ăn hơn một tiếng, thực sự rất no, rốt cuộc đến khúc cuối ăn uống không nổi nữa tất cả đều là Hà Trừng giải quyết, tôi ngồi phịch trên ghế, nhìn em ấy bưng trái cây lên, tôi đưa tay chọn miếng dưa nhỏ bỏ vào miệng, dư quang liếc nhìn đôi tình nhân đang đút đồ ăn cho nhau ở hướng ba giờ, cho nên tôi nhướng mày với Hà Trừng.
Em ấy cầm khăn lau tay, theo ánh mắt của tôi quay đầu nhìn thoáng qua, rất nhanh quay lại, sau đó cầm tăm chọn miếng táo nhỏ trong dĩa trái cây, đưa tới trước mặt tôi, mang theo ý cười ra hiệu cho tôi.
Tôi hiểu ý cười ha ha, nghiêng đầu qua cắn, nuốt xuống.
"Ngon."
Hà Trừng mặt mày vui vẻ, tôi cũng dùng tăm chọn một miếng táo đưa tới, em ấy cũng cực kỳ phối hợp ăn, thậm chí cầm khăn lau vết bẩn trên khóe miệng của tôi không biết có khi nào.
Quá trình này trong mắt tôi vô cùng tuyệt vời, chỉ tiếc hôm nay không có khán giả, bất quá cũng tốt, một mình tôi thưởng thức được rồi.
Hành động vừa rồi làm cho tôi chợt nhớ tới chuyện đôi tình nhân dưới lầu hôm nay, sau đó tôi lại nghĩ tới cảnh tỏ tình mà tôi và Hà Trừng cùng nhau thấy qua, lần thứ hai làm cho tôi không khỏi cảm thán, Hà Trừng vẫn còn là Hà Trừng lúc trước, Chu Tiểu Dĩ đã không còn là Chu Tiểu Dĩ kia nữa rồi.
Tôi lấy trái cà chua nhỏ trong dĩa, hỏi:
"Cặp... à... cặp tình nhân dưới lầu hôm nay, hai người đó như vậy, em biết không?"
Rất nhanh em ấy hiểu như vậy trong lời tôi nói, gật đầu:
"Biết một chút."
Tôi nhìn em ấy, nói:
"Có một học muội khoa của chị."
Hà Trừng ''Ừm'' một tiếng.
"Em biết."
"Hả?" Tôi