Chương 42:
Cái loại chuyện cãi nhau này trong cuộc sống chúng ta vẫn thường gặp, tôi không biết tôi và Hà Trừng có tính là cãi nhau chưa, nếu như nói phải chúng tôi ngay cả nặng lời cũng không có nói, nhưng nếu nói không...
Tôi uống nước trong ly, tỏ vẻ rất thất vọng.
Mấy ngày nay, tuy chúng tôi vẫn duy trì liên hệ như cũ, vẫn như cũ cùng đối báo cáo những sinh hoạt hằng ngày, nhưng luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng nghiên cứu kỹ cũng không biết thế nào.
Đại khái là chiến tranh lạnh.
Gần đến cuối kỳ, em bắt đầu bận rộn, tôi cũng vì ôn tập không có cách nào có nhiều thời gian, rõ ràng ở gần nhau nhưng có đôi khi, cả ngày đều không thể gặp mặt.
Rốt cuộc thật sự bận rộn hay là chung quy mượn cớ hiện tại tôi bận rộn nhiều việc không có cách nào tìm em ấy, tôi không biết. Mà tôi lại có chút sợ, cùng lúc muốn quan hệ chúng tôi duy trì tiếp, về mặt khác lại lo lắng đi sâu vào nói chuyện với nhau sau đó xảy ra ít chuyện ngoài ý liệu kỳ quái.
Đáng sợ hơn, tôi dĩ nhiên quên lúc đó rốt cuộc cãi nhau vì chuyện gì.
Buổi tối sau khi làm hai đề bài tập, phát hiện mình cứ ngẩn người cho nên tôi đành thôi, đem bài tập ném qua một bên, nếu muốn ngây người thì phải làm cho đủ.
Chuyện chiến tranh lạnh rất mơ hồ, nó đáng sợ ở chỗ cãi nhau sẽ đem oán hận chất chứa đã lâu toàn bộ lớn nhỏ kết hợp với nhau, cho dù lúc đó bạn không quan tâm nhưng người chung quy cứ thoải mái mở miệng, huống chi đối phương là người thân nhất ngoài người nhà ra.
Tổn thương người thân nhất, mọi người thích làm nhất.
Thực ra hầu hết thời gian, thậm chí càng nghĩ về sau này, càng hiểu rõ lúc đó mình không nói đạo lý, có thể đã nói ra miệng có thể làm sao chứ, chỉ có thể kiên trì đứng ở bên cạnh chính mình, cho nên bạo phát nói một đống lời nói càn 'rất có đạo lý' chứng thực quan điểm của mình, cố chấp cho là mình đúng.
Aizzz, Hà Trừng không phát kẹo cho tôi, tôi cũng chỉ có thể cảm ngộ* cuộc sống này.
*Cảm động thông hiểu.
Đời người cảm ngộ có chút tiêu cực, tôi nhún nhún vai, đem gối ôm ném xuống giường Ngư Ngư, cậu ấy tháo tai nghe xuống, nghi hoặc nhìn tôi.
Tôi há miệng, sau đó cười với cậu ấy hỏi:
"Cậu và Ngô Đại Gia có cãi nhau không?"
Cậu ấy đem gối ném lại cho tôi:
"Không phải là nói nhảm sao, tụi mình ở bên nhau lâu vậy, không có cãi nhau, bình thường à?"
Tôi Ah một tiếng thật dài, lại hỏi: "Hai người cãi nhau vì cái gì?" nói xong tôi nghĩ nghĩ, bổ sung thêm một câu: "Lần gần đây nhất là vì cái gì?"
Ngư Ngư quấn tai nghe quanh ngón tay, suy tư:
"Hình như là... trên đường mua khoai lang nướng, mình nói mình còn muốn ăn bắp nướng, anh ấy không cho, nói mình mua nhiều lắm rồi, cuối cùng đều ăn không nổi toàn bỏ, mình không nên mua, rồi thì rùm beng lên."
Tôi: ...
Bởi vì có thể thấy cãi nhau vì chuyện này thực sự là... tồn tại.
Có đôi khi cũng không phải cảm thấy ý kiến hai người không hợp nhau, mà đơn thuần là muốn cãi nhau.
Tôi cảm thấy có thể Ngư Ngư đem chuyện cãi nhau trở thành một loại sở thích, mà khoai lang nướng là công cụ tình thú của bọn họ... ách, tôi đang nói cái gì vậy.
Mắt thấy cậu ấy lại muốn đeo tai nghe, tôi lại muốn ném cái gối qua nhưng nghĩ ném gối truyền tin không tiện cho nên tôi bò hẳn sang giường cậu ấy, cũng tạm dừng việc xem phim của cậu ấy.
Tôi hỏi:
"Chiến tranh lạnh đó, hai người từng chiến tranh lạnh chưa?"
Ngư Ngư hỏi ngược lại tôi:
"Hình như không có, anh ấy nhân nhượng hơn mình, trong ngày nhất định sẽ nói chuyện với mình."
Thức ăn cho chó... trước tiên nhịn, tôi ôm gối vào lòng:
"Không phải nói chuyện, nói thì vẫn nói nhưng chính là đang chiến tranh lạnh."
Khóe miệng Ngư Ngư giật giật:
"Chiến tranh lạnh cái gì?"
"Thì là..." tôi nghĩ nghĩ: "Nhìn bên ngoài qua lại cũng bình thường, nói cũng giống bình thường, nhưng đúng là có cảm giác là lạ, bằng mặt không bằng lòng?"
Ngư Ngư suy nghĩ thật lâu sau nói:
"Nếu như là người khác, mình sẽ cảm thấy khoảng cách chia tay không xa, nhưng nếu như là cậu và Hà Trừng, mình cảm thấy qua mấy ngày là hòa thôi." Cậu ấy nhìn tôi cười: "Yên tâm đi."
Tôi Ồ một tiếng:
"Ai nói cho cậu biết mình và Hà Trừng chiến tranh lạnh chứ?"
Cậu ấy nhướng mày với tôi, cậu ấy chọt tôi một cái:
"Chiến tranh lạnh lâu rồi à?"
Tôi quyệt miệng:
"Ai nói mình và em ấy chiến tranh lạnh."
Được rồi, không phải xoắn xuýt cái này, lúc này rồi tôi còn quắn quéo cái gì.
Cho nên không đợi Ngư Ngư giải thích, tôi lập tức nói:
"Khoảng một tuần trước, như vầy như vậy, sau đó mình cảm thấy giữa mình và em ấy là lạ, không biết có phải mình nghĩ nhiều hay không, mình cảm thấy em ấy không muốn gặp mình, có khi mình đổ cho việc cuối kỳ sắp tới, nhưng đặt trong tình huống hiện tại không đúng lắm, em ấy nói em ấy bận, em ấy không bận thì mình bận, tụi mình không thuộc về nhau."
Ngư Ngư nghe xong tôi nói một đống, chợt cười hỏi tôi:
"Như vầy như vậy là gì, hai người cái kia? Không hòa hợp?"
Tôi: ...
"Không có!" tôi cầm gối đập lên đầu cậu ấy, "Sao có thể chứ, đây là trường học đó."
Ngư Ngư Ồ một tiếng:
"Vậy như vầy như vậy là gì?"
Tôi: ...
Tôi:
"Bạn học, bạn có thể lý giải kỹ không?"
Cậu ấy cười: "Có thể có thể." nói xong cậu ấy và tôi nhìn nhau mấy giây sau đó mới nói: "Mình cũng không biết."
Tôi nghe xong Aizz một tiếng, rốt cuộc cái thứ ảo giác gì đã khiến cho tôi cảm thấy Ngư Ngư sẽ thực sự cho tôi một ý kiến xác thực.
Ngay lúc tôi định rời khỏi giường của cậu ấy, cậu ấy bất ngờ nắm lấy tay tôi, tôi quay đầu nhìn cậu ấy, nghe cậu nói:
"Nếu không thì..."
"Nếu không cái gì?" Tôi hỏi.
Cậu ấy cười giả dối:
"Hai người như vầy như vậy, nhất định ok!"
Tôi đạp cậu ấy một đạp, leo về phía giường mình, vẫn nghe cậu ấy ở phía sau rêu rao bậy bạ:
"Cưỡng hôn, cưỡng hôn không được thì mạnh lên!"
Sau khi leo lên giường mình rồi, đúng lúc màn hình điện thoại sáng lên, ở cái thời điểm nhạy cảm này, bất kể là ủy viện học tập hay là