Ngày bảng vinh dự tháo xuống đúng lúc bị tôi nhìn thấy, lão sư đứng bên cạnh chỉ huy đám học sinh phải cẩn thận đèn thủy tinh, tôi nhìn thấy tên Chu Tiểu Dĩ bị xoay đến một góc độ rất kỳ lạ, sau đó bị cuốn lại.
Ngôi trường kia vì vậy được tôi ghi tạc trong lòng.
Cố gắng lên Hà Trừng nếu như ngươi còn muốn gặp lại chị ấy, còn muốn đứng bên cạnh chị ấy.
Bất cứ khi nào, tôi cũng có thể nhớ tới tiết học chị ấy và tôi ngồi cùng bàn, nhớ tới 5 phút đồng hồ của tiết thể dục kia, bây giờ đổi thành 40 phút trọn vẹn, chị ấy chân thật tồn tại bên cạnh tôi khoảng thời gian lâu như vậy.
Chị ấy chăm chú vẽ, tôi làm bộ nghiêm túc nghe giảng, cầm bút đỏ nhưng cái gì cũng không viết.
Thật lâu sau, bỗng nhiên chị ấy làm ra một động tác lớn, tôi thấy chị ấy ngẩng đầu nhìn nhìn lão sư, sau đó dùng động tác tương tự níu góc áo tôi, dùng giọng gió nói với tôi:
"Thật ngại quá, có thể gôm tí không?"
Có lẽ là cảm thấy quấy rầy tôi, chị ấy nhìn tôi với vẻ dè dặt, tôi lấy gôm trong hộp bút ra đưa cho chị ấy, chị ấy đưa tay nhận lấy, trong lúc lơ đãng chạm vào đầu ngón tay của tôi.
Lần đầu tiên cảm thấy thời gian lên lớp trôi qua nhanh như vậy, vì sao chỉ còn 10 phút.
Cuối cùng chị ấy cũng vẽ xong, đưa tay ra sau lưng khẽ duỗi người, chuẩn bị ngáp thì quay sang nhìn sách của tôi, chợt cười.
Chị ấy nói:
"Bạn học, lão sư đã nói tới phần giải thích, sao bạn còn ở trang đầu?"
Tôi cúi đầu nhìn, há miệng lật qua.
Chị ấy cười vui vẻ hơn:
"Chị còn tưởng rằng em nghiêm túc nghe giảng, thì ra là đang ngẩn người."
Tôi Dạ một tiếng.
Chị ấy vừa nhìn bục giảng vừa gục xuống bàn, gõ gõ, mu bàn tay chống cằm, nhìn tôi hỏi:
"Bạn học, em tên là gì?"
Không chờ tôi trả lời, chị ấy đưa tay lật sách của tôi, nhìn tên.
Sau đó chị ấy lại cầm bút, rồi đem cái chị ấy vừa mới vẽ đẩy tới.
Trong bức tranh là 2 bóng lưng, sóng vai ngồi bên nhau, một người thắt bím buộc cao như đuôi ngựa cúi đầu cầm bút, một người tóc rối bời lười biếng gục xuống bàn.
Vẽ hai chúng tôi.
Trên đầu cô gái tóc bím đuôi ngựa, từng nét từng nét viết:
"Hà Trừng."
Viết xong chị ấy hỏi:
"Chữ tên em đọc là Trừng hay Chừng?"
Nhiều năm sau, bình thường vẫn hay bị hỏi như vậy, hay chữ này đọc sao, tôi đều quen rồi.
"Sao cũng được." Tôi trả lời.
Chị nhướng mày: "Vậy à." chị ấy chuyển bút khéo léo: "Gọi em là Hà Trừng, đốt đèn chiếu sáng non sông, còn có đèn sông (đèn thả trên sông), đều đẹp vô cùng."
Khi đó chị ấy nói với tôi như vậy, khi đó tôi cũng hiểu được đèn sông đẹp vô cùng.
Nhưng 2 năm sau, chúng tôi lại