Chuyện này xin phép được kết thúc, hè này tôi và Hà Trừng cùng nhau chung sống, thì nó hoàn toàn kết thúc. Thời gian tiếp theo, Chu Tiểu Dĩ sờ thịt không được, ăn thịt không được, chỉ có thể mỗi ngày đều dính lấy bạn học Hà Trừng, yêu cầu em ấy cùng tôi nói chuyện qua video.
Mấy hôm trước tôi đã tìm cơ hội cùng ba mẹ thẳng thắn chuyện tôi và Đường Sóc đã chia tay, họ không giống như tôi suy đoán sẽ giáo huấn tôi một trận, ngược lại vẻ mặt đau lòng, điều này làm cho tôi trong lúc vô thức còn cảm nhận được thì ra tôi vẫn là con gái bảo bối của họ.
Có lẽ cảm thấy tôi đang trong giai đoạn thất tình, mấy ngày nay ở nhà mẹ đối với tôi đặc biệt ôn nhu, không phải oán hận tôi cũng không để tôi rửa chén, điều này làm cho tôi lần đầu tiên cảm thấy cùng chuyện Đường Sóc chia tay có thể kiếm được chút lợi ích, có chút vui vẻ.
Nghỉ hè là khoảng thời gian tốt để liên lạc với bạn bè thân thiết đặc biệt là lúc chưa bắt đầu đi làm. Cho nên tôi thành công để Hà Trừng lẫn vào bạn thân Cao trung của tôi, không cần ra sức giải thích, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, sau nhiều lần giao lưu, len lén hỏi tôi, làm sao dụ dỗ được người con gái không nóng không lạnh kia.
Kiêu ngạo không phải một chút, tôi cảm thấy họ khen Hà Trừng chính là đang khen tôi, đồ của nhà mình được khen rất sung sướng.
Thế nhưng cái từ dụ dỗ này, đặt trên người tôi không thích hợp, rõ ràng tôi bị người ta dụ dỗ mà.
Hà Trừng là người không nóng không lạnh mọi người đều biết, thoạt nhìn không thể hòa nhập với mọi người, không có cảm giác tồn tại, thật sự muốn chơi thì em ấy là người thông minh nhất.
Ví dụ như hôm nay chơi đánh bài, không thể rút được để bên Hà Trừng hay bên Phùng Giang, rốt cuộc bị đè ép vài ván sau đó bắt đầu đòi tôi lên sân khấu.
Tôi cười ha ha, nhìn Hà Trừng ra con 2, giơ chân trần đá đá đùi Phùng Giang:
"Xem ra hôm nay mình và em ấy muốn cậu mời khách rồi."
Phùng Giang đem bài vứt xuống, ngã xuống giường, vẻ mặt không thể yêu được.
Có lẽ tất cả mọi người cảm thấy mệt mỏi, sau khi Phùng Giang ngã xuống, dĩ nhiên không ai thúc giục cậu ấy đứng dậy xào bài, mà phân tán ra cầm điện thoại tìm một chỗ thoải mái ngồi tê liệt.
Tôi thuận thế dựa vào Hà Trừng, nhận lấy trái táo em ấy đưa cho tôi, đang muốn cùng em ấy cùng nhau lướt Weibo, Phùng Giang bỗng nhiên từ trên giường ngồi dậy, dời mông qua, ngồi cạnh chúng tôi.
Tôi vừa gặm táo, vừa cảnh giác nhìn em ấy:
"Làm gì đó?"
Ánh mắt của cậu ấy buông tha tôi, trực tiếp đặt trên mặt Hà Trừng, hai chân mày nhướng nhướng:
"Chị kể cho em nghe về Chu Tiểu Dĩ hồi Cao trung."
Tôi nhìn Phùng Giang càng thêm cảnh giác, vơ vét mấy chuyện cũ trong đầu hồi Cao trung, suy nghĩ xem nhược điểm nào rơi vào trong tay cái tên kia không.
Thế nhưng thời gian suy nghĩ quá ngắn, mà tôi có thể nghĩ tới cũng chỉ có một chuyện, bởi vì không muốn học tiết Âm nhạc, rốt cuộc lấy hết dũng cảm trốn học, lại bị lão sư phát hiện, viết kiểm điểm.
Khi đó trốn học Âm nhạc rất nghiêm trọng, thật vất vả tôi mới thử một lần đã bị phát hiện, buồn cười chính là cuối cùng lão sư không có thu bản kiểm điểm của chúng tôi, càng buồn hơn là mười mấy đứa bị phạt, chỉ có mình tôi viết kiểm điểm.
Lúc đó Phùng Giang chê cười tôi, nói tôi không thích hợp làm mấy chuyện vi phạm kỷ luật.
Giống như bọn trộm cướp thật vất vả mới có dũng khí cướp ngân hàng, thành công nhưng sau đó vì tuân thủ luật lệ nên bị cảnh sát bắt được.
Nhưng lúc đó, quả thực tôi lo âu thấp thỏm, lên mạng tra vài cái bản kiểm điểm rồi tổng kết lại, thái độ vô cùng thành khẩn, cũng tin tưởng lão sư sau khi xem xong lập tức có thể tha thứ cho tôi, sẽ không tiện đà nói cho ba mẹ tôi biết.
Mà sự thật chứng minh, lão sư dạy nhạc giận xong liền quên chuyện này. Bản kiểm điểm của tôi, lén lút cho đám kia truyền nhau đọc một lần, không còn thấy mặt.
Tôi nhìn Hà Trừng vẻ mặt đang mong chờ, ở bên cạnh em ấy nín thở mà đợi, Phùng Giang liếc mắt nhìn tôi bật cười:
"Thoạt nhìn cậu rất khẩn trương."
Tôi thở ra một hơi, tuy đặc biệt muốn oán hận đáp trả cậu ấy, nhưng nghĩ lại, lại sợ cậu ấy nói ra một chuyện ngu xuẩn thật sự tồn tại mà tôi đã quên đi , không thể làm gì khác hơn là dùng vẻ mặt tươi cười, yêu kiều nói:
"Phùng đại gia, thủ hạ lưu tình."
Đại gia xua tay:
"Không dám không dám."
Đại gia nhìn Hà Trừng, cười nói: "Vườn sinh vật địa lý của trường, lúc mới xây không phải có một con khỉ ở dưới gốc cây sao." Cậu ấy cười ha ha hai tiếng: "Tiểu Dĩ nhà em gần tối cùng chị đi Wc gần đó, tưởng rằng có người, sợ đến nổi tè ra quần."
Tôi hừ một tiếng, đem gối đầu ném vào người Phùng Giang:
"Mình có tè ra quần đâu!"
Quần chúng vây xem 1:
"A, chuyện này mình có thể làm chứng, lúc cậu ấy trở về phòng học, quần ướt."
Tôi mắng:
"Đó là do rửa tay! Quần không có ướt, quần áo ướt!"
Quần chúng vây xem 2:
"Không nên nói dối, tiết chủ nhiệm cũng để cho cậu về trước, không phải tè ra quân sao lại cố ý muốn về thay đồ."
Tôi: ???
Tay hướng về phía Phùng Giang thả xuống:
"Cho nên chuyện này, trong lúc mình không biết đã diễn biến thành như vậy?"
Phùng Giang cười đến đau bụng, không rảnh trả lời câu hỏi của tôi.
Tôi nhìn vẻ mặt vô tội của Hà Trừng: "Không phải như thế, khi đó, chị không biết nước chảy từ vòi quá mạnh, hất lên quần áo của chị, làm ướt một mảng lớn, tiết cuối vừa hay là tiết tự học, lão sư sợ chị bệnh nên cho chị về trước." tôi lại đem gối ném vào đám quần chúng đang vây xem: "Mấy người nghĩ cái gì vậy hả!!!???"
Phùng Giang cười nhặt gối lên, đưa cho tôi:
"Mà Tiểu Dĩ, mình giải thích thế nào họ cũng không nghe, lớp trưởng tâm địa hiền lành bảo đám bạn học không được nói chuyện này trước mặt cậu, sợ cậu thẹn thùng ha ha ha ha."
Tôi: ????
Cho nên cho tới hôm nay tôi.... mới biết được chuyện này?
Tôi dường như có thể tưởng tượng nhiều năm sau tụ hợp bạn bè, bạn học A nói: "Nè, Chu Tiểu Dĩ sao còn chưa tới?" bạn học B hỏi: "Tiểu Dĩ là?" bạn học A: "Chính là bạn học tè ra quần đó." bạn học B: "Ah, chính là cậu ấy."
Cười không nổi.
Cả phòng chỉ có mình tôi, cười không nổi.
Tôi quay đầu Hà Trừng lại, nhìn em ấy nói:
"Cười đã chưa?"
Em ấy tuyệt đối không hề khách khí:
"Quả thực buồn cười."
Tôi hừ một tiếng"
"Buồn cười chỗ nào?"
Em ấy vô cùng bình tĩnh:
"Trước