"Rất soái phải không?"
Không chờ tôi trả lời, em ấy chợt thấp giọng bổ sung một câu:
"Em cũng có thể."
------------------------
Quá trình kết bạn của chúng tôi chưa từng xuất hiện bất kỳ điều gì không thoải mái, đồng thời cũng có thể thấy được Hà Trừng em ấy cũng không ghét tôi, cũng không ghét hành động vừa rồi tôi cùng em ấy cùng nhau trở về ký túc xá.
Không sai, nếu như không phải tự cho là như vậy, có thể tôi sẽ xấu hổ chết đi được.
Đi tới chỗ rẽ, theo lý mà nói là phải tiếp tục đi thẳng nhưng tôi ngừng lại, chỉ vào con đường nhỏ không phải đường lớn, nói:
"Em có muốn đi đường này không?"
Hà Trừng nghe vậy ngừng lại.
Tôi cười ha ha, trịnh trọng giới thiệu một phen: "Con đường này rất ít người đi nhưng có đèn đường, chị cảm thấy cảnh sắc cũng không tệ lắm, đặc biệt thích hợp cho tiểu tình nhân, học tỷ giới thiệu nó cho em, về sau em yêu đương rồi em có thể tới chỗ này đi dạo, nhớ công của chị." nói xong tôi còn nháy mắt với em ấy.
Em ấy nói:
"Dạ."
Con đường này quả thực không tệ, bởi vì cách khu ký túc xá một đoạn xa, hơn nữa giáo lầu bên này vẫn chỉ có mấy lầu như bên kia, rất nhiều tình lữ không muốn qua đây, trước kia cũng là Đường Sóc dẫn tôi tới nơi này, bộ dạng rắm thối nói tôi nhất định sẽ thích.
Sau này bị muỗi chích vài phát, ghét bỏ nó mấy ngày.
Tại sao tôi lại nhớ tới Đường Sóc nữa rồi, có thể khoảng thời gian hắn xuất hiện ở bên cạnh tôi quá thường xuyên, trừ hắn ra không có hồi ức của những người khác.
Trời lạnh rồi, muỗi cũng lười ra cửa, tôi đây mới có thể cảm nhận con đường tuyệt vời này, tiếng công trùng lúc này cũng trở nên êm tai đến mức dị thường, ánh trăng cao cao cùng với màu vàng nhạt của đèn đường, kéo bóng của chúng tôi dài ra.
Lần đầu tiên cùng em ấy bên nhau không nói lời nào cũng không cảm thấy xấu hổ, tôi cảm giác đó là điềm tốt, xấu hổ tự tại trong lòng người, lòng người đều không xấu hổ thì biểu thị quan hệ của họ đã gần thêm một bước.
Mối quan hệ của tôi và Hà Trừng có thể gần thêm một bước làm tôi rất vui, dù sao em ấy cũng là một người con gái xinh đẹp, hơn nữa nhiều lần ở chung không có bao nhiêu khuyết điểm, người như vậy, ai không muốn quen thân chứ.
Dù sao tôi rất nguyện ý.
Về sau nếu có ai nhắc tới em ấy, có thể thuận tiện nhắc tới tôi, nói cái kia Chu Tiểu Dĩ cùng Hà Trừng quan hệ rất tốt.
Nhưng an tĩnh như vậy cũng không phải là biện pháp, vì vậy tôi nghĩ nghĩ, lục kiếm đề tài sau đó hỏi em ấy:
"Em và người nhà không nói tiếng địa phương à?"
Bỗng nhiên nghĩ tới vấn đề này, nếu như chỉ suy nghĩ tò mò sẽ càng dâng lên, em ấy và người nhà không nói tiếng địa phương, như vậy lần đầu tiên gặp mặt câu nói 'Con tới rồi' kia, là ai nói?
Cùng bạn học?
Không cùng người nhà nói tiếng địa phương, cùng bạn học nói tiếng địa phương, hình như có chút kỳ quái.
Em ấy nghe xong liền hỏi:
"Sao chị biết?"
Những lời này quả thực phải ngừng một chút, chẳng lẽ tôi nói, mấy bữa trước chị nghe trộm em nói chuyện điện thoại à.
Nhưng dù sao trong xương tủy tôi là một người thành thật, vì vậy tôi cười ha ha, nhỏ giọng nói:
"Không cẩn thận nghe được em nói chuyện điện thoại."
Em ấy cũng không quá hứng thú, nhàn nhạt trả lời: "Không biết nói thế nào." nói xong em ấy còn bồi thêm một câu: "Thỉnh thoảng cũng nói."
Như vậy tôi liền hiểu nhiều, tôi cũng giống như vậy, thỉnh thoảng trong lời nói phải thêm vài câu địa phương, cảm thấy rất oách.
Nghĩ vậy tôi duỗi người, cảm thán:
"Quả nhiên mùa này thật thích hợp tới nơi này."
Hà Trừng sau khi nghe tôi nói bỗng ngừng lại trong giây lát, em ấy dừng cũng khiến tôi dừng theo, dáng vẻ nghi ngờ nhìn em ấy, nghe em ấy hỏi:
"Trước kia là Đường Sóc dẫn chị tới?"
Tôi hơi há miệng biểu thị kinh ngạc.
Sao em ấy có thể từ nhưng lời tôi nói mùa này thích hợp tới nơi này mà suy ra được trước đây là Đường Sóc dẫn tôi tới.
Điều này làm tôi không khỏi cảm thấy em ấy ở trước mặt tôi không biết tình hình, biết rất nhiều về tôi hay không biết thực hư câu chuyện.
Điều này làm cho tôi rất sợ.
Điều này làm cho tôi cảm thấy được, tương lai của tôi biến thành mộng rồi.
Tôi liếm liếm môi, gật đầu ừ một tiếng.
Ngay sau đó em ấy hỏi tiếp:
"Chị rất thích anh ta à?"
Rất nhiều người hỏi qua tôi bằng những lời tương tự, hỏi tôi tại sao phải thích Đường Đại, hỏi tôi thích Đường Đại cái gì, hỏi tôi còn thích hắn không. Những chuyện như vậy, nói ra hay là ở trong lòng đều biểu hiện ra bên ngoài không đồng nhất, có đôi khi bạn cảm thấy bạn đối với một người cũng không quá để ý nhưng thực tế lại yêu đến tận xương tủy, nhưng có đôi khi bạn cho rằng bạn rất yêu đối phương nhưng lại thường bởi vì những chuyện nhỏ nhặt mất đi toàn bộ hứng thú.
Cảm tình của con người luôn là điều người ta không bao giờ đoán ra được.
Không biết vì sao, những lời của Hà Trừng đánh thẳng vào tim tôi, cộng thêm giọng nói mê người của em ấy, giống như đang nghe radio đêm khuya, mà người chủ trì ở đầu bên kia dùng giọng nói réo rắt thảm thiết của người nghe hỏi xin sự giúp đỡ, bạn còn thích người đó không?
Điều này làm cho tôi càng thêm sợ hãi.
Tôi cho rằng em ấy muốn hóa thân thành em gái tri kỷ, sau khi tôi nói câu 'Có lẽ.' , em ấy không nói gì, tiếp tục đi về phía trước.
Tôi theo bước chân của em ấy, thầm nghĩ vừa rồi tôi nói hai chữ 'Có lẽ' có phải bao hàm rất nhiều cảm tình.
Lời nói lập lờ nước đôi chung quy rất kỳ diệu, tỷ như bạn không quá vui vẻ về một thứ gì đó nhưng thật ngại để nói ra, vì vậy giữa các từ ngữ có lẽ, cũng được, cũng không tệ, cũng có thể liền vô cùng thích hợp để xuất hiện, từ như vậy chỗ tốt chính là trên dưới đều linh hoạt, nhưng nó cũng có chỗ không tốt, chính là người nghe đều có thể tùy ý phỏng đoán tâm tư của bạn.
Tôi không biết Hà Trừng hiểu thế nào về cái từ 'Có lẽ' mà tôi nói, nhưng bắt đầu của đoạn ngắn gọn này làm cho tôi bỗng nhiên muốn xông ra muốn dốc bầu tâm sự.
Cho nên trong một đêm trời tối trăng mờ, trong một buổi tối chung quanh không người, trong lòng tôi thở dài một hơi, yếu ớt nói:
"Kỳ thực Đường Sóc là loại người như vầy."
Hà Trừng nghe câu này quay đầu liếc nhìn tôi, cũng chỉ là một ánh nhìn nhàn nhạt, cũng không thể ngăn cản tôi đang có khuynh hướng muốn nói tiếp.
"Hắn đối với chị rất tốt." Tôi ngẩng đầu nhớ lại: "Chị nhớ có một buổi tối, hơn 10 giờ, rất muốn ăn bánh tart trứng."
Có đôi khi chúng ta vào một khoảng thời gian nào đó đặc biệt muốn ăn một món nào đó, chính là loại cảm giác vô cùng mãnh liệt, mà kỳ quái là qua đoạn thời gian đó thì làm sao cũng không sao có nổi hứng thú.
Giống như khi còn bé, thường muốn ra ngoài chơi nhưng mẹ không cho, còn nói với tôi, khi trưởng thành rồi thì tùy ý con sắp xếp tùy ý con chơi bời, khi còn bé thì ngoan ngoãn ở nhà. Bà làm sao hiều, lớn lên đã không