Edit: Kali
Beta: TH
Chuyện gì thế này?
Ngay cả Bùi Vũ Đường và Bùi Nam Nhứ đều nhận ra bầu không khí có chút không đúng, sau đó vô thức quay lại nhìn về phía cổng.
Ngay tức khắc bọn họ nhìn thấy từ cửa ra vào xuất hiện bóng người âm u chậm rãi cất bước vào.
Người đàn ông mặc một âu phục theo phong cách retro cấm dục. Thế nhưng lúc này chiếc cà vạt thắt chỉnh tề đã bị giật ra, treo lủng lẳng trên cổ. Cúc áo trên áo sơ mi cũng bị cởi ra ba nút, đầu tóc đen nhánh gọn gàng giờ cũng có chút lộn xộn...
"Lão... Lão đại..."
"Anh Duật..."
"Anh cả..."
Tất cả mọi người trong đó bao gồm cả Bùi Nam Nhứ và Bùi Vũ Đường, hầu như đều phát hiện ra trạng thái của Bùi Duật Thành lúc này có chút không bình thường.
Cả đám người liếc mắt nhìn nhau rồi ngây ra.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều không dám cử động, cũng không dám tới gần.
Cuối cùng vẫn là Bùi Nam Nhứ đứng dậy trước, cẩn thận dè dặt đến cạnh Bùi Duật Thành.
Bùi Nam Nhứ biết Bùi Duật Thành không uống rượu. Thế là đứng dậy đi đến quầy bar, rót cho Bùi Duật Thành một ly nước chanh đem đến, cố gắng dùng giọng thoải mái mà mở miệng nói, "Anh cả, sao anh lại tới đây?"
Bùi Duật Thành không nói chuyện, đôi mắt sâu như hố đen của anh lướt qua trên mặt Bùi Nam Nhứ, sau đó lạnh nhạt nhận lấy ly nước chanh mà Bùi Nam Nhứ đưa.
Thế nhưng lúc Bùi Duật Thành cầm lấy chiếc ly thuỷ tinh trong suốt kia, ngay lập tức chiếc ly nát vụn trong tay anh, những mảnh vỡ rơi đầy xuống đất.
Như thể anh hoàn toàn không cách nào khống chế được sức lực của mình...
Bùi Nam Nhứ giật mình, lập tức ngón tay bị mảnh vỡ cứa vào xuất hiện mấy vệt máu...
Cùng lúc mà cái ly vỡ vụn, trong chớp mắt toàn bộ không khí trong phòng khách đột nhiên ngột ngạt đến mức kinh khủng.
Tần Hoan đứng ngây ra bất động tại chỗ, vẻ cà lơ phất phơ trên mặt đột nhiên biến đổi, vô thức lui về sau một bước, biểu cảm như gặp phải đại địch: "Xong rồi! Trạng thái của lão đại thật sự không đúng! Con mẹ nó! Tiểu Tinh, tôi đã nói cậu không được mồm quạ đen mà!"
Tinh Trầm cũng có chút luống cuống, cầm cây kẹo mút trong miệng ném đi, "Anh Duật là bị cái gì kích thích? Lúc trước tâm tình không phải rất tốt sao? Chỉ số cũng luôn luôn rất ổn định mà! Chuyện này... trạng
thái này... Làm sao lại giống như đã đạt tới giới hạn..."
Tinh Trầm bên này vừa dứt lời, chiếc đồng hồ màu bạc trên cổ tay của Bùi Duật Thành đột nhiên bắt đầu điên cuồng phát ra tiếng chuông cảnh báo ——
Reng reng reng ——
Reng reng reng ——
Reng reng reng ——
Âm thanh kia giống như lá bùa đòi mạng vang lên trong phòng khách lặng như tờ.
"Cái âm thanh này là gì? Đồng hồ báo thức của ai vang lên vậy?" Bùi Vũ Đường cũng có chút bị anh cả hù, nghe được thanh âm đột ngột này thì lắp bắp hỏi.
Tần Hoan không khỏi nhìn cậu một cái, "Đồng hồ báo thức cáu gì chứ tam thiếu. Đó là dụng cụ đo lường sinh mạng, các chỉ số cơ thể của anh Duật đột nhiên tăng vọt, sắp đạt đến giới hạn rồi!"
"Đã hai năm luôn luôn kìm nén, đoạn thời gian trước đây nguy hiểm như vậy cũng vượt qua được. Sao đột nhiên biến thành dạng này..." Bùi Nam Nhứ không quan tâm vết thương trên tay, vẻ mặt đầy lo lắng.
Tinh Trầm cầm chặt một cái gối ôm trong ngực, vẻ mặt đưa đám nói, "Tôi nói mà, anh Duật thời điểm bình tĩnh lại càng đáng sợ hơn ấy! Các người không tin, còn nói tôi là mồm quạ đen! Cơ thể của anh ấy vốn cũng không phải là thật sự ổn định lại, mà là vì anh ấy cưỡng ép khống chế mình mà thôi. Ròng rã đè nén hơn hai năm, cuối cùng tới hôm nay cũng không khống chế nổi..."
Tần Hoan gấp đến độ xoay mòng mòng, "Chuyện này không đúng! Đoạn thời gian trước không phải anh Duật đã bắt đầu lại từ đầu với Lâm Yên sao? Số lần gặp mặt cũng không ít! Lâm Yên còn có tác dụng hơn cả thần dược đấy! Có cô ấy làm "thuốc an thần" ở đấy, sao lại không khống chế nổi thế này?"
Tinh Trầm: "Sợ là..."thuốc an thần" có vấn đề gì xảy ra rồi?"
- ----
Tác giả ra hết chương của ngày hôm nay rồi nha.