Edit: Kali
Beta: Dochan
Mặt của Bùi Nam Nhứ đầy vẻ lo lắng bất an: "Nghiên cứu ở nước Mỹ không có một chút tiến triển nào cả. Hơn nữa anh cả lại không chịu phối hợp, chuyên gia có đến cũng vô dụng thôi..."
Bùi Nam Nhứ dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Thật ra chuyện này anh cả quả thực làm hơi quá... Nếu là với người con gái khác nói không chừng có thể thỏa hiệp. Nhưng với tính cách thà làm ngọc vỡ cũng không làm ngói lành của Lâm Yên, uy hiếp cô ấy như thế chỉ sợ sẽ chỉ làm chuyện ngày càng trở nên tệ hơn mà thôi..."
Trong lòng Tần Hoan vẫn còn sợ hãi: "Anh nói đúng, quá đúng luôn! Anh nghĩ vì cái gì ảnh hưởng của Lâm Yên lại quan trọng như vậy? Năm đó không ai dám cản cô ấy. Là không dám đó! Cô em này cũng không phải dạng vừa! Ngay cả anh Duật vừa rồi cũng chăm nom không nổi! Dù mất trí nhớ cũng chẳng thay đổi một chút nào. Tính tình vẫn nóng nảy như vậy...
Thảm nhất là trạng thái của lão đại đã rơi vào mất khống chế, anh ấy cũng hoàn toàn không biết mình đang làm cái gì. Chẳng qua là theo bản năng mà dùng tất cả khả năng để giữ Lâm Yên lại...
Tôi thấy đợt này không ngưng được rồi... Chết chắc... Chết chắc rồi..."
Ánh mắt của Quý Lan lạnh lùng nhìn Lâm Yên, nghe tiếng cảnh báo đang liên tục kêu mà sắc mặt càng thêm âm trầm: "Tôi đã sớm nói rồi, cô ta chính là một quả bom hẹn giờ. Anh Duật sớm muộn gì cũng bị cô ta hại chết..."
Tần Hoan ho nhẹ một tiếng: "Cũng không thể nói như vậy được, trước kia nếu không có cô ấy thì lão đại đã sớm không biết chết đi bao nhiêu lần rồi. Nhưng bây giờ, cô ấy quả thực nên cách xa lão đại một chút thì tốt hơn..."
Bùi Vũ Đường lo sốt vó đến độ ôm đầu: "Con mẹ nó! Các người không phải nói chị Yên là thuốc an thần của anh cả sao? Bây giờ sao lại trở thành thùng thuốc nổ rồi? Nếu tác dụng ổn định của chị Yên cũng vô dụng, vậy anh cả của tôi phải làm sao bây giờ..."
Tần Hoan cảm thấy nhức đầu, liền đưa tay lên vò đầu bứt tai: "Tôi thấy việc cấp bách trước tiên là phải tách hai người này ra, đừng để cô ấy lại tiếp tục khiêu khích lão đại nữa!"
"Thà làm ngọc vỡ..." Bùi Duật Thành lẩm bẩm bốn chữ này, chậm rãi nhắm mắt lại. Tựa như nhớ lại được chuyện gì làm anh cực kỳ đau khổ,
trong miệng đầy máu.
Lâm Yên vừa dứt lời, ngay lập tức âm thanh của đồng hồ cảnh báo trên người Bùi Duật Thành vang lên dữ dội khiến người khác càng hoảng sợ.
Mà Lâm Yên lúc này mới phát hiện đồng hồ của Bùi Duật Thành không biết làm sao mà bắt đầu từ nãy giờ vẫn còn kêu.
Nhưng mà Lâm Yên cũng không để ý nhiều, cô vốn đang phẫn nộ cộng thêm với luồng cảm giác mất khống chế trong cơ thể. Lúc này đây cô đã hoàn toàn bị phẫn nộ làm đầu óc mụ mị choáng váng. Vẻ mặt đầy tức giận tiếp tục nói: "Bùi Duật Thành, thứ lỗi cho tôi nói thẳng. Cho dù anh có hàng tỉ gia sản, cho dù địa vị và sự sùng bái của anh cao đến nỗi không thể chạm đến thì sao? Anh ích kỷ, máu lạnh vô tình, không hiểu được tôn trọng người khác thì làm sao có thể yêu một người? Lâm Yên tôi đời này dù là thích một đứa ất ơ đi nữa cũng nhất định sẽ không thích anh, trong từ điển của tôi không có hai chữ "chịu thua" này..."
Reng reng reng...
Reng reng reng...
Reng reng reng...
Ngay sau đó là hồi chuông cảnh báo càng ngày càng đáng sợ. Giọng nói đầy tức giận của Lâm Yên vừa phát ra, Bùi Duật Thành đột nhiên ôm ngực, trên mặt trắng bệch cắt không còn giọt máu.
"Anh Duật!!!"
"Lão đại!"
Tần Hoan và Bùi Vũ Đường khuôn mặt ngay lập tức biến sắc.
Trong nháy mắt, Bùi Duật Thành đứng dậy rồi một tay anh run rẩy chụp lấy cánh tay của Lâm Yên.
Thấy thế vẻ sắc bén trong mắt Lâm Yên lóe lên, chưa kịp có bất kỳ động tác nào nhưng cơ thể Bùi Duật Thành trước mặt lảo đảo sắp ngã.
"Anh..." Lâm Yên nhìn chằm chằm Bùi Duật Thành, vẻ mặt đầy khó hiểu...
Một giây sau Bùi Duật Thành đột nhiên lại phun ra một ngụm máu tươi. Cơ thế cuối cùng đã chạm đến mức giới hạn...
- ---
Hãy tha thứ cho anh:< Nghiệp quật anh hơi nhanh.