Cuộc Đời Ngọt Ngào Khi Có Em

Coi như tiền thuê nhà


trước sau

Edit: TH

Beta: Kali 

Tay kia đỡ trán, cô gái cất giọng lạnh nhạt, lười biếng, "Dù sao tôi ở trọ ở thân thể của cô, coi như tôi đưa cô... Tiền thuê nhà."

Lâm Yên: "..."

Tiền thuê nhà?

Con mọe nó tiền thuê nhà!!!

Cô vào ở thân thể của tôi, chủ nhân là tôi đây đã đồng ý chưa?

Đồng ý chưa?!

Còn tiền thuê nhà là đùa giỡn cợt nhả Bùi Duật Thành?

Tiền thuê nhà thế này ai dám lấy!?

Ngay khi Lâm Yên sắp bị giày vò phát điên, cơ thể cô đột nhiên lung lay, ánh mắt đờ đẫn, Lâm Yên phát hiện mình đã vào được cơ thể.

Quá... Quá tốt!

Cô hoàn hồn rồi!

Cuối cùng cô cũng nhập lại thể xác!

Lâm Yên vui mừng đến phát khóc.

Hù chết cô, còn tưởng là mình không về được!

Nhưng mà, Lâm Yên còn chưa kịp nở nụ cười sống sót sau tai nạn, một giây sau, cô đột nhiên thấy...

Trên giường bệnh, lông mi của Bùi Duật Thành khẽ run, từ từ mở mắt.

Mà lúc này, móng vuốt đầy tội ác của cô còn đang... Duy trì tư thế đặt trên cổ áo anh.

Lâm Yên: "..."

Thôi cơ thể à, mày đừng trở về nữa.

Cô vẫn là... Chết đi cho xong...

Trong nháy mắt khi người đàn ông mở mắt, khí chất cao quý như bậc đế vương lần nữa ùa về, tản ra khắp phòng.

Dường như vì vừa mới tỉnh lại nên ánh mắt của người đàn ông có chút mờ mịt, sau đó dần nhìn lại rõ ràng. 

Giây tiếp theo, ánh mắt sau khi đã khôi phục tỉnh táo rơi thẳng vào ngón tay của Lâm Yên đang đặt trên cổ áo mình...

Đuôi lông mày của người đàn ông khẽ nhướn lên mấy phần không dễ phát hiện, đôi mắt lạnh nhạt nhìn cô, mang theo âm trầm khàn mở miệng, " Lâm tiểu thư, lại gặp mặt."

Lâm Yên tuyệt đối không ngờ bị bắt được tại trận, cứ duy trì để tay trên cổ áo người ta, giống hành động như đang muốn cởi quần áo, để nguyên cũng không được mà rụt tay về cũng không xong.

Bầu không khí ngượng ngùng ứ đọng vài giây.

Trên mặt Lâm Yên như sắp chịu chết, khó khăn mở miệng nói, " Bùi tiên sinh... Nếu như... Nếu như hiện tại tôi nói cho ngài... Không phải tôi tự mình tới đây... Tôi bị ma nhập vào người... Ngài tin không?"

Đôi mắt của người đàn ông như chìm trong sương mù không chút gợn sóng, "Với
IQ của Lâm tiểu thư, có thể nghĩ ra được lý do như vậy, chắc chắn đã rất nỗ lực."

Lâm Yên: "..."

Mẹ nó! Cô nói thật mà! Thật đấy!

Rốt cuộc muốn cô nói thế nào thì anh ta mới tin?

Trong lòng Lâm Yên sụp đổ, tay không nhúc nhích.

Người đàn ông ung dung nhìn đôi tay nhỏ mềm mại của cô, "Lâm tiểu thư... Vẫn muốn tiếp tục?"

Lâm Yên lập tức như cầm một củ khoai lang nóng bỏng, vội vàng rụt tay về, "Không không không! Không phải đâu! Thật xin lỗi!"

Thị lực của Bùi Duật Thành hình như không tốt lắm, nhìn người khác mà hai mắt mờ như sương, khiến người ta có cảm giác bí ẩn, kín đáo.

Cô giống như bị anh nhìn thấu, nhưng lại không thể nhìn thấu anh.

Người đàn ông chậm rãi ngồi dậy, tiện tay lấy kính đeo lên mắt, "Tôi nghĩ, Lâm tiểu thư cần phải cho tôi một lời giải thích."

Sống lưng Lâm Yên cứng đờ, không thể nghi ngờ đây là một câu hỏi đòi mạng.

Bùi Duật Thành đã cho cô một cơ hội rồi, tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai.

Trả lời thế nào mới thoát chết thảm đây?

Mất trí nhớ, gặp ma, biến thành người khác đều khó tin!

Chỉ sợ chọc giận người ta.

Hoặc không, dứt khoát nói mình là đồ biến thái?

Chắc chắn là sẽ bị Bùi Duật Thành đưa vào tù!

Mẹ nó!

Đáng chết!

Cái con sắc ma này, ai làm người nấy chịu, có bản lĩnh thì chui ra đây mà gánh hậu quả đi!

Cô ngấp nghé sắc đẹp của Bùi Duật Thành, đâu có liên quan gì tới tôi!

Con ma kia bây giờ lại chạy mất tiêu! Thế thì bảo cô giải thích kiểu gì?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện