Cuộc Đời Ngọt Ngào Khi Có Em

Nghĩ đến thôi cũng thấy chơi đẹp vô cùng


trước sau

Edit: Er

Beta: Cá                                             

Những nhân viên kia nghe An Thiến Thiến nói xong thì lập tức thô lỗ đẩy Đa Đa, tiếp tục khuân chuyển.

Nghe nói hậu trường lần này của An Thiến Thiến có lai lịch vô cùng lớn, cho dù là ông chủ của công ty giải trí Khải Tinh cũng không dám chọc đến An Thiến Thiến, hoàn toàn cung phụng cô ta như phật tổ, chỉ kém cúng bái nữa thôi.

An Thiến Thiến muốn căn phòng và không gian nghỉ ngơi mà thôi, tất nhiên là không đáng kể.

Nói xong, An Thiến Thiến chậm rãi đi đến một hàng giá sách trước mặt, ánh mắt rơi vào một cái cup thủy tinh ở bên trên, lập tức vươn tay, cầm chiếc cup lên.

"Ồ... Cúp nữ phụ suất sắc nhất của Tưởng Tư Phi đây mà..."

Đây là chiếc cup đầu tiên của Tưởng Tư Phi, mặc dù chỉ là một cái cúp nữ phụ suất sắc nhất, nhưng cũng là chiếc cúp mà Triệu Hồng Lăng quý trọng nhất.

Chiếc cúp này xuất hiện ở thời điểm mà cô khó khăn nhất, lúc đó cô đã không nhịn được mà muốn từ bỏ rất nhiều lần. Chiếc cúp đó khiến cô nhìn thấy ánh sáng của hi vọng, khiến cô tiếp tục giữ vững con đường của mình. Cuối cùng, từng bước một khiến cô đã đưa Tưởng Tư Phi đi tới vị trí ảnh hậu, còn cô cũng từng bước một đi lên chức bộ tổng thanh tra kinh tế diễn viên, trong giới giải trí có được một thế giới nhỏ thuộc về mình...

Triệu Hồng Lăng nhìn chiếc cúp kia, trên mặt đầy ảm đạm.

Nhưng ngay khi cô khó khăn lắm mới có thể nở mày nở mặt, thời điểm chuẩn bị hướng tới vị trí cao hơn thì Tưởng Tư Phi lại không chút do dự mà rời đi, tất cả tâm huyết của cô đều trở thành trống không.

Một giây sau, một tiếng "keng keng" đột nhiên truyền đến bên tai.

Con ngươi của Triệu Hồng Lăng vốn đang tĩnh lặng đột nhiên nổi sóng lớn, nhìn thấy cup thủy tinh trong tay An Thiến Thiến trượt xuống, rơi xuống đất, chia năm xẻ bảy.

"An Thiến Thiến!" Đa Đa thấy chiếc cúp bị rơi vỡ, hét lên ra tiếng.

"Ai da, thật xin lỗi, tôi trượt tay..." An Thiến Thiến nói xong, trên mặt lại không có chút áy náy nào.

"Cô... Các người thật quá đáng!" Đa Đa đỏ cả vành mắt.

Rõ ràng cô ta biết Triệu
Hồng Lăng vô cùng coi trọng chiếc cúp này, mỗi sáng đều cẩn thận lau chùi, tâm trạng không tốt hay vào thời điểm khó khăn, cũng thích được cầm cái cúp này.

Những người này, quả thực là "chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng" mà!

Triệu Hồng Lăng sững sờ nhìn chằm chằm những mảnh vỡ kia, chậm rãi cúi người, ngón tay chạm vào những mảnh vỡ kia...

Mảnh vỡ sắc nhọn trong nháy mắt cứa vào đầu ngón tay, máu đỏ tươi chảy ra.

Nhưng Triệu Hồng Lăng lại giống như không để ý, tiếp tục nhặt những mảnh vỡ kia lên...

"Ầy, thật là xui xẻo! Đây chính là văn phòng mới của tôi! Đừng làm máu của cô nhỏ lên sàn nhà!" Cao Chí Uy bất mãn phàn nàn.

Nói xong, Cao Chí Uy muốn sai người  đuổi người đi: "Triệu Hồng Lăng, đừng ì ở chỗ này nữa, mau cút đi! Cô cũng đừng trách tôi không đủ nhân nghĩa. Từ hôm nay trở đi, cô sẽ làm trợ lí của tôi, tôi cho cô ở lại trong căn phòng chứa đồ ở tầng một! Nếu không với thành tích bây giờ của cô bây giờ thì ngay cả văn phòng cũng không có, hiểu không?"

Cách đó không xa, Lâm Yên nhìn đến đây thì khóe miệng hơi nhếch lên.

Cao Chí Uy này, đánh thật hay chủ ý vậy, bản thân không có năng lực, căn bản không biết bồi dưỡng người mới,  chỉ biết đi khắp nơi xây dựng quan hệ, cho nên muốn ép buộc Triệu Hồng Lăng làm trợ lí của hắn. Nai lưng ra làm việc cho hắn, đến lúc làm ra thành quả vậy thì người hưởng chỉ có thể là hắn thôi.

Còn đứng ở đây giả nhân giả nghĩa.

Nghĩ đến cũng thôi cũng thấy chơi đẹp vô cùng!

"Còn chần chừ gì nữa? Không nghe thấy lời của anh Cao sao? Còn không mau mang mấy thứ rác rưởi này đến phòng làm việc của các người đi!" Một nhân viên trong đó nói, trên mặt đầy vẻ mất kiên nhẫn vứt một cái hòm đầy giấy tờ rách nát vào trong ngực Đa Đa.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện