Edit: Nhan Tịch
Beta: Kim Đào
Lần này Bùi Vũ Đường nhìn chằm chằm tấm poster, không dám thốt ra câu "chị dâu cả rất có phẩm vị".
Lần trước Bùi Vũ Đường cho cô tấm poster có ký tên, cô không dám đem ra nên đã đem nó đi cất dấu cẩn thận.
Tấm poster này là lúc Lâm Yên mới vừa thành fan đã mua, vẫn dán ở mép giường không động tới nên Lâm Yên mới quên luôn.
Bùi Vũ Đường vẻ mặt hoảng sợ nhìn Lâm Yên hỏi: "Chị dâu cả, sở dĩ chị đột nhiên muốn dọn tới chỗ anh cả em ở, chắc không phải là vì...Vì anh hai của em đó chứ? Bởi vì anh hai em cũng ở bên chỗ của anh cả?"
Lâm Yên càng thêm hoảng sợ: "...!!!"
Chàng trai trẻ à, suy nghĩ của cậu nguy hiểm lắm cậu có biết không...
"Trong đầu cậu lại suy nghĩ vớ vẩn gì nữa thế? Tôi nói bao nhiêu lần rồi, tôi với anh hai cậu chỉ là quan hệ thuần khiết giữa fan hâm mộ và idol thôi! Còn nữa, trước khi quen biết anh cả của cậu, anh hai của cậu cũng có biết tôi là ai đâu!" Lâm Yên hết biết nói gì đành đáp lại chắc nịch.
Giờ phút này, Bùi Vũ Đường lại bắt đầu lo lắng nếu lỡ như là thật thì đến lúc đó cậu nên đứng về phe "anh cả" hay là "anh hai" đây, rối rắm quá đi mất: "Dù sao, chị dâu cả à, chị tuyệt đối phải giữ vững lập trường bằng không em với anh hai đều phải chết. Cho dù chị không thèm quan tâm cái mạng chó này của em, thì cũng phải quan tâm mạng của anh hai chứ..."
Lâm Yên khóe miệng run rẩy: " Biết rồi biết rồi, chỉ cần anh cả cậu tùy tiện cười với tôi một cái cũng làm đầu óc tôi mê muội rồi, tôi đâu còn tâm tư mà đi nghĩ mấy chuyện lung tung khác! Đừng có nghĩ bậy bạ nữa, mau giúp tôi tháo tấm poster đó xuống đi!"
Bùi Vũ Đường nghe thấy thế mới yên tâm được vài phần.
Vóc dáng của cậu ta rất cao, tay chân luống cuống bắt đầu tháo tấm poster.
"Cẩn thận một chút, đừng có xé hỏng!" Tuy rằng chữ ký trên tấm poster đều là in ra, giá chỉ mười đồng tiền, có điều đây cũng là tấm poster đầu tiên mà
cô đã mua.
Khi còn đi học cô đã bắt đầu yêu thích Bùi Nam Nhứ...
Khi đó, cô cũng giống như rất nhiều thiếu nữ khác vô ưu vô lo, thích diện váy đẹp, thích kẹp tóc lấp lánh, cũng thích theo đuổi idol.
Chẳng qua sau này...
Đối với cô mà nói ý nghĩa của Bùi Nam Nhứ có lẽ là biểu trưng cho đoạn năm tháng thanh xuân bị ép phải kết thúc kia, mặc dù ngắn ngủi nhưng đó là quãng thời gian đơn thuần tốt đẹp nhất mà cô đã từng trãi qua.
"Biết rồi mà! Chắc chắc không làm hư của chị đâu!" Bùi Vũ Đường vừa đáp lại cô vừa tháo tấm poster.
Lâm Yên đang đứng nhìn chăm chú vào Bùi Vũ Đường. Bỗng nhiên phía sau truyền đến một loạt tiếng bước chân ——
" Có cần giúp đỡ không?"
Lâm Yên: "...!!!"
Bùi Vũ Đường: "...!!!"
"Xoẹt xẹt" một tiếng, Bùi Vũ Đường bị dọa đến tay run lên, trực tiếp xé hỏng một lỗ lớn trên tấm poster.
Lâm Yên trơ mắt nhìn lỗ hổng lớn kia, che lại trái tim, xém tí nữa đã hộc máu.
Chẳng qua bây giờ cô đâu thèm lo lắng cho tấm poster làm gì...
Làm sao đây, phải làm sao đây...
Tại sao cuộc sống của cô nếu không phải đang gặp khó khăn thì cũng sắp gặp khó khăn thế này???
Lần trước Bùi Duật Thành nổi giận, tấm poster của Bùi Nam Nhứ chính là một trong số nguyên nhân...
Ba, ba mau nghĩ cách nhanh lên đi ba!
Bùi Vũ Đường giang hai tay, liều mạng muốn dùng tấm thân này để che chắn tấm poster.
Cùng lúc đó, Bùi Duật Thành đã từ phía sau đi đến...
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Lâm Yên xoay người một cái "vèo" trực tiếp bổ nhào về phía Bùi Duật Thành bởi vì quán tính mà lùi về sau hai bước...
Vào lúc ánh mắt Bùi Duật Thành vừa kinh ngạc vừa hoài nghi thì Lâm Yên nhón chân lên, nhắm mắt lại, quyết định chắc chắn nhắm ngay môi Bùi Duật Thành, rồi hôn lên...