“Trần tiên sinh, xin hỏi anh là thế nào với cô Lâm Uyển?”
Lý Cẩn bình tĩnh hỏi, đồng thời lén quan sát người đàn ông sáng sớm đã xông vào, đang ngồi trên ghế sofa đối diện. Giờ này vốn dĩ có một vị khách hẹn trước, nhưng vừa vào cửa đã bị hắn dùng vài tờ tiền đẩy sang phòng bên uống trà. Hành vi gần như quấy rối này khiến cô không nói nên lời, lại kết hợp với vẻ mặt của hắn, cô thầm chẩn đóan sơ bộ hắn mắc chứng lo âu, không ngờ hắn trả lời qua loa rồi hỏi tình trạng của Lâm Uyển, thì ra đây mới là mục đích chính.
Nghe thấy câu hỏi, Trần Kình theo bản năng định trả lời “Người đàn ông của cô ấy”, suy nghĩ thêm một lát lại nói: “Người hại cô ấy thành ra thế này.”
“Xin lỗi, đây là việc riêng của bệnh nhân, chúng tôi không thể tiết lộ.”
Trần Kình “Hừ” một tiếng: “Đừng nói với tôi quy tắc đó của các cô.” Ý thức được giọng điệu của mình quá tệ, hắn dịu giọng lại đôi chút: “ Xin lỗi, tôi quá lo lắng, tình trạng hiện tại của cô ấy rất nghiêm trọng, lần trước từng tự sát, gần đây lại thường xuyên mơ thấy ác mộng…”
“ Đó là vì ảo giác.”
“Ảo giác?”
Lý Cẩn im lặng một lúc, hỏi: “Trần tiên sinh, anh yêu cô ấy không?”
Trần Kình sững người.
“Tình trạng của Lâm Uyển quả thật rất nghiêm trọng, căn cứ theo hiện nay chỉ dựa vào bản thân cô ấy thì khó thoát ra, nhưng tôi cần xác nhận một chút, anh có phải người có đủ khả năng giúp cô ấy hay không…”
Người phụ nữ đối diện đang nói những gì, Trần Kình không sao tập trung nghe được, trong đầu hắn như có hai hòn đá đập vào nhau, sinh ra những đốm lửa làm linh hồn hắn sáng rực, lại như một tia chớp lóe lên giữa bầu trời mây đen dày đặc, trong nháy mắt đã chiếu sáng tư duy hỗn độn của hắn. Vấn đề mà trước nay hắn không hiểu nổi hoặc là không chịu nghĩ sâu xa, trong nháy mắt thôi đã có đáp án.
Phải, hắn yêu cô, hắn yêu Lâm Uyển.
Nếu chỉ vì say đắm cơ thể cô một cách đơn thuần thì sao phải duy trì lâu đến vậy. Nếu chỉ vì muốn chinh phục cô thì cô cũng sớm vứt bỏ sự phản kháng rồi. Hắn đã vì cứu cô mà không màng tính mạng, cô làm mất con hắn, lòng hắn đau như cắt, nhìn cô ngày một sa sút, hắn không biết phải làm sao…
“Phải, tôi yêu cô ấy!” Trần Kình rất nhanh đã cho Lý Cẩn đáp án, chỉ nói ra năm chữ này mà như tiêu hao quá nửa thể lực của hắn, đến nỗi giọng hắn hơi run run, còn có chút nghẹn ngào.
Đến nỗi vị bác sĩ tâm lý luôn rất bình tĩnh cũng hơi ngạc nhiên, nhất thời quên nói tiếp. Trần Kình mở lời trước: “Bây giờ cô có thể nói với tôi bệnh tình của cô ấy rồi chứ?”
Lý Cẩn cũng nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Lâm Uyển mắc phải bệnh trầm cảm, phân theo mức độ đã thuộc chứng trầm cảm nặng, hơn nữa hiện tượng ảo giác của cô ấy đến dồn dập và kéo dài, là bệnh trầm cảm có triệu chứng tâm thần.”
“Bệnh tâm thần?” Khi Trần Kình nghe thấy ba chữ này, con ngươi lập tức co lại, vô thức nhắc lại chúng, vẻ mặt cũng trở nên mất tự nhiên.
“Không phải bệnh tâm thần, mà là có một số đặc điểm của bệnh tâm thần. Nhưng nếu không khống chế kịp thời, rất có khả năng sẽ phát triển thành tâm thần phân liệt, tới lúc đó thật sự đã từ trở ngại tâm lý phát triển thành bệnh tâm thần.”
Trần Kình vẫn đang cuốn vào ba chữ đó, trong đầu hiện ra những hình ảnh đứt quãng của bệnh tâm thần, huyệt thái dương bắt đầu đau âm ỉ, bàn tay đặt trên tay vịn sofa bất giác nắm chặt lại.
“Trần tiên sinh, anh vẫn ổn chứ?”
Trần Kình bị cô thức tỉnh, đưa tay gạt tóc, hỏi: “Vậy bây giờ nên điều trị thế nào?”
Lý Cẩn thở dài một tiếng, nói: “Bệnh trầm cảm đến giai đọan quan trọng chủ yếu dựa vào thuốc hoặc vật lý trị liệu. Nhưng tình trạng của Lâm Uyển khá đặc biệt, tâm lí đề phòng của cô ấy rất mạnh mẽ, bây giờ lại tự mình khép kín, không phối hợp điều trị. Điều này quả thật có chút giống với bệnh nhân tâm thần, sợ bị người khác lời ra tiếng vào, thậm chí còn sợ bị người khác bắt lại.”
Trần Kình xua tay, nói: “Việc này để tôi nghĩ cách.” Hắn nghĩ một lát rồi tiếp: “Nghe nói chỗ của cô đều có ghi âm, tôi có thể nghe chứ?”
“Cái này phải được sự đồng ý của người nhận tư vấn mới có thể ghi âm, khi đó Lâm Uyển chưa đồng ý.”
Trần Kình nghe xong hơi thất vọng, từ trước đến giờ chưa có bất kì vấn đề nào nan giải như vấn đề hiện tại này, nhất thời trong đầu rối như tơ vò, nhưng lại không tìm ra manh mối nào khả quan.
“Nhưng những lời Lâm Uyển nói với tôi, tôi đều nhớ, cô ấy chủ yếu kể về một số chuyện lúc nhỏ, tôi ấn tượng nhất là cô ấy nói chuyện công việc của cha rất bận, thường quên tới nhà trẻ đón cô, có lúc đi công tác vùng khác còn kiên quyết khóa cô trong nhà, để lại một tủ lạnh toàn thực phẩm khô làm thức ăn cho cô ấy. Lâm Uyển sợ hãi, lại ảo giác trong nhà có một người nữa, khi là cha, lúc là mẹ, hoặc là người bạn nhỏ trong nhà trẻ. Cô ấy nói chuyện với họ, một người sắm hai vai. Tôi nghĩ đây chắc là một trong những nguyên nhân khiến cô ấy dễ sinh ra ảo giác.”
Trần Kình không trả lời, nhưng nơi yếu ớt nhất trong tim đang bị người khác dùng tay vặn xéo, cổ họng hắn đau xót cứ như uống phải một ngụm giấm đặc, lại như bị đổ vào một hớp axit sunfuric nồng độ thấp, làm bỏng rát cả da thịt nơi đó.
Lúc Trần Kình rời đi, Lý Cẩn đột nhiên hỏi: “Trần tiên sinh, anh biết yêu không?”
Trần Kình bị đánh trúng điểm yếu, sững sờ một lát, trầm giọng nói: “Tôi sẽ học.”
“Vậy thì tốt, nói thật lòng, người nào đến chỗ tôi cũng rất đáng thương, nhưng Lâm Uyển là người khiến người khác xót xa nhất.” Lý Cẩn hơi buồn rầu nói: “Cô ấy chỉ tới hai lần, mỗi lần hầu hết thời gian đều dành cho việc khóc, cô ấy bị áp lực quá rồi…”
Trần Kình không đợi Lý Cẩn nói xong, vội ngắt lời: “Cám ơn cô, bác sĩ Lý, phiền cô rồi, tạm biệt.”
Hắn bước nhanh rời khỏi, tâm trạng nặng nề thêm vạn lần, thì ra điều đau khổ nhất trên thế giới không phải là chẳng hay biết gì, mà là quá trình xé toạc chân tướng. Ánh dương bên ngoài rất đẹp, thời tiết tốt khó thấy được vào đầu đông, nhưng trong lòng hắn lại như mưa trút nước, tuyết bay đầy trời. Hắn bước nhanh đến cạnh chiếc xe, ấn khóa rồi ngồi vào trong đóng mạnh cửa lại, sau đó gác cánh tay lên vô lăng, vùi đầu vào đó.
Lời nói cuối cùng của Lý Cẩn khiến hắn suýt mất kiểm soát, hắn muốn đập đồ, muốn chửi người, muốn đánh nhau, thậm chí muốn giết người. Nhưng chút lí trí ít ỏi còn lại bảo hắn không được, hắn không thể dung túng tính khí tồi tệ của bản thân thêm nữa. Hắn phải nhịn, phải nhẫn nại như người đàn ông chân chính, bị đánh gãy răng rồi cũng phải nuốt vào bụng, sau đó lấy lại tinh thần để chiến thắng trận đánh này.
Nhưng hắn không thể khống chế cảm xúc cuộn trào như triều dâng kia, hắn hận, hận người mẹ vô lương tâm và người cha vô trách nhiệm của cô, hận tất cả những người mắc nợ cô. Nhưng hắn biết, đáng hận nhất chính là bản thân hắn, hắn mới chính là người mang tới tai họa hủy diệt cho cô, hắn là thằng khốn, hắn là ma quỷ, giống như những gì cô mắng hắn, hắn không bằng cầm thú.
Nếu bây giờ bên cạnh tay hắn có một con dao, hắn sẽ không hề do dự cầm nó lên đâm cho mình mấy nhát. Hắn muốn thay Lâm Uyển xả giận, cũng muốn nếm thử mùi vị đau đớn. Nghĩ tới đó hắn ngẩng đầu dậy, giơ tay phải lên, ở đó vẫn còn một vết bỏng, màu trắng xám ban đầu đã biến thành màu đỏ, vẫn đang đau âm ỉ. Hắn giơ tay trái lên dùng ngón cái và ngón trỏ bấm mạnh vào vết bỏng đó, đau đớn như kim châm, hắn ngửa đầu dựa vào lưng ghế, đôi mắt trống rỗng nhìn về phía trước, vẫn tiếp tục hành động tàn bạo.
Cách thức tự ngược này khiến hắn cảm thấy dễ chịu, những oán hận trong người không thể rút ra kia cuối cùng cũng có đường thoát, bằng không hắn thật sự lo rằng lát nữa mình sẽ phóng xe làm loạn trên đường quốc lộ, như vậy sẽ lại gây nên một vụ đâm xe hậu quả khó lường. Sau đó hắn nhớ đến lần đầu tiên gặp Lâm Uyển, khi đó trong cảm xúc đặc biệt của hắn đối với cô thật ra có kèm chút thương xót, chỉ là lúc đó đã pha lẫn cả dục vọng lạ thường trước cái đẹp cùng các nhân tố khác, hắn không phân biệt nổi, hắn quá ngốc nghếch. Bây giờ nghĩ lại, đau lòng, thương xót, đây chẳng phải chính là hình thái ban đầu của tình yêu sao? Có lẽ, hắn đã trúng tiếng sét ái tình với Lâm Uyển.
Trần Kình cười nhạo thành tiếng, hắn vừa gặp cô liền trúng tiếng sét ái tình, cô vừa gặp hắn liền trúng đòn chí mạng.
Trần Kình ngồi gần một tiếng trong xe, trong lúc đó, thư ký gọi điện đến mấy lần, hắn tùy ý dặn dò rồi lái xe về căn hộ. Lúc sắp về đến nhà, hắn lại sinh ra chút cảm giác giống như xúc động khi trở về cố hương. Hắn dừng xe, lấy điện thoại gọi cho Lâm Uyển, rất nhanh đã có người nhấc máy, hắn điều chỉnh cảm xúc một lát, hỏi: “Uyển Uyển, dậy rồi à?”
“Ừ.”
“Ăn sáng chưa?”
“Rồi.”
“Đang làm gì thế?”
“Xem ti vi.”
“Cô giúp việc đến chưa?”
“Rồi.”
Trần Kình khẽ thở dài một tiếng, giả bộ không vui nói: “Em không thể nói thêm vài chữ à?”
“Cô giúp việc đang nấu canh trong bếp.”
Hắn mỉm cười trong hư vô, thận trọng nói: “Uyển Uyển…”
Bên kia truyền tới tiếng hít thở nhè nhẹ, như đang đợi hắn tiếp tục, nhưng hắn chán nản phát hiện mình không nói nổi câu “Tôi xin lỗi”, ba chữ này không có lực, Lâm Uyển nghe rồi có lẽ sẽ cười nhạt, ngay đến hắn cũng cảm thấy nực cười, một người giết một người, sau đó cầm con dao đẫm máu nói với xác chết “Tôi xin lỗi”, trên thế gian này còn có chuyện nào nực cười hơn chuyện này không?
Nghĩ đến đó Trần Kình quay đầu xe, chạy về công ty, chỉ có quay lại nơi đó hắn mới có thể biến thành hắn vốn dĩ. Đương nhiên hắn biết, bản thân đã không thể quay lại nữa rồi, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, vấn đề phải được giải quyết từng điều, hắn phải mau chóng lấy lại bình tĩnh mới có thể nghĩ cho kỹ càng những việc tiếp theo.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Kình đã gọi Lâm Uyển dậy, thật ra đã không còn sớm nữa, đã sắp tám giờ rồi. Quan sát dáng vẻ buồn ngủ, mí mắt cụp xuống của cô, hắn liền nghĩ, điều này rốt cục vì cô lười hay vì căn bệnh kia quấy nhiễu, thật không thể hiểu nổi. Cô vứt bỏ đứa bé kia là lo sợ tác dụng phụ của thuốc hay là vì trả thù hắn? Có lẽ ngay đến bản thân cô cũng chưa hẳn đã rõ, bây giờ hắn cũng không có tâm trí quan tâm đến đứa bé đó nữa, trong mắt hắn, chữa khỏi bệnh cho cô mới là điều quan trọng.
Trần Kình giục Lâm Uyển ăn sáng, rồi lại giục cô thay quần áo, thấy động tác của Lâm Uyển chậm chạp, hắn tìm một chiếc áo bông dày nhất trong tủ ra giúp cô khoác vào. Lâm Uyển chê nóng, hắn lải nhải: “Hôm nay nhiệt độ giảm, nên mặc nhiều một chút, không phải em sợ lạnh sao?”
Dứt lời hắn lại giúp cô đeo khăn, hắn không biết những cách quàng khăn rắc rối kia, tùy ý quấn hai vòng thắt thành một cái nút lớn, sau đó nắm tay cô ra khỏi cửa. Lâm Uyển nhìn màu sắc không chút hài hòa, cau mày nói: “Tôi tự đi cũng được.”
“Hôm nay tôi không có việc, ngộ nhỡ có vấn đề gì cũng dễ chủ động.”
“Anh rủa tôi à?”
Trần Kình cười một cái, nói: “Nào dám chứ, đi thôi, đi muộn lại phải xếp hàng dài đấy.”
Cửa thang máy mở, Lâm Uyển nhấc chân bước vào, khinh thường nói: “Không phải anh có bản lĩnh lắm sao?”
“Có bản lĩnh nữa cũng phải tùy nơi, việc này mà tôi đến đó công bố trắng trợn, gia đình biết được lại ầm lên.”
Trần Kình ý thức được mình nói hơi nhiều, vội im lặng.
Tới bệnh viện, chụp X quang, bác sĩ nói tử cung không còn vật sót lại, hủy thai thành công. Trần Kình nghe thấy hai chữ đó lại không bình tĩnh, hắn nghĩ có lẽ từ nay về sau cứ nghe thấy hai chữ “thành công” hắn sẽ bị kích động. Có điều nói đi cũng phải nói lại, nếu thật sự không thành công, hắn thật sự khó chịu, hắn thật không nhẫn tâm thấy Lâm Uyển chịu tội thêm nữa.
Hai người bước ra khỏi phòng khám, gặp phải một đôi nam nữ trước mặt, lúc này ngoài Lâm Uyển ra, ba người còn lại đều sững sờ.
“A Kình?” Người nói là Phương Mi, cô mặc áo khoác rộng, phần bụng hơi nhô lên, một người đàn ông đeo kính, vóc dáng trung bình bên cạnh đang một tay dắt cô ta, tay còn lại giúp cô ta xách túi. Ý thức được cách xưng hô này không thỏa đáng, cô ta vội nói: “Sao anh lại đến đây?”
Trần Kình và người đàn ông kia chào hỏi đơn giản rồi dùng tay ôm chặt Lâm Uyển, nói: “Đưa Uyển Uyển đi khám.”
Dứt lời hắn liền kéo Lâm Uyển rời khỏi, nhưng Phương Mi vẫn cố chấp đứng đó cản đường, cảm xúc phức tạp hiện lên trong mắt. Chồng cô thấy vậy liền kéo cô sang bên cạnh, giảng hòa nói: “Tôi cũng đưa Tiểu Mi qua kiểm tra, con chúng tôi được bốn tháng rồi.”
Trên gương mặt người đàn ông tràn đầy vẻ vui sướng rõ rệt của người làm cha, Trần Kình chợt cảm thấy biểu cảm của tên đó rất chướng, nói qua loa với họ: “Chúc mừng, chúng tôi còn có việc, xin phép đi trước.”
Hắn nói xong liền Lâm Uyển bước nhanh đi khỏi, có thể cảm thấy một cặp mắt đang dán vào sau lưng mình, nhưng điều đó chẳng can hệ tới hắn, “Vô tình khiến khách đa tình khổ”[1], câu nói này ngày trước hắn đã đọc thuộc, bây giờ nhớ đến lại thấy phiền lòng.
[1] Câu thơ trích từ bài “Điệp Luyến Hoa – Xuân tình” của Tô Đông Pha, trong đó âm Hán Việt hai câu thơ cuối là: “Tiếu tiệm bất văn thanh tiệm tiễu, đa tình tổng bị vô tình nhiễu”, bài thơ có nhiều dị bản khác nhau, nhưng có thể tạm dịch là: “Tiếng cười bỗng bặt nghe không rõ. Vô tình khiến khách đa tình khổ”
Nhưng hắn đã quên rằng cuộc sống luôn xảy ra những điều bất ngờ, trùng hợp thay sự việc này không chỉ có trong phim ảnh và tiểu thuyết, lúc hai người đi thang cuốn xuống tầng dưới liền nghe thấy một giọng nữ trong trẻo vang lên phía sau lưng, “ Trần Kình?”
Trần Kình cau mày, xoay người, tiện thể xoay cả Lâm Uyển lại. Trước mặt là một cô gái trẻ tuổi dáng người cao gầy, trời rét buốt mà mặc chiếc quần ngắn để lộ đôi chân dài thẳng tắp, phía trên khoác chiếc áo chòang len dáng dài màu đỏ rực, nét mặt tuy không quá xuất chúng nhưng cũng là một mỹ nữ khí chất vô cùng.
“Là anh thật sao, em còn tưởng nhìn nhầm cơ.” Cô gái cười ha ha nói.
Trần Kình thản nhiên: “Trương tiểu thư, chào cô.”
“Nói với anh bao lần rồi, gọi em Vận Nghi là được.”
“Vậy thì không lịch sự lắm.”
Lâm Uyển theo bản năng định tách khỏi Trần Kình, nhưng nghĩ lại, có lẽ thể hiện thân mật một chút cũng chẳng phải chuyện xấu đối với mình, thế là cô ung dung kề sát vào Trần Kình. Trần Kình cũng phối hợp vươn tay ôm lấy eo cô.
Trương Vận Nghi nhìn Lâm Uyển, hỏi: “Vị tiểu thư này là?”
Trần Kình giới thiệu ngắn gọn: “ Cô ấy là Lâm Uyển.”
“Lâm tiểu thư, chào cô, tôi tên Trương Vận Nghi, là…” Cô ta nói rồi liếc nhìn Trần Kình, nhưng hắn chỉ hướng mắt về phía trước không chút biểu cảm, cô ta lại cười nói: “Là bạn tốt của Trần Kình.”
Ánh nhìn thóang qua này đã giải thích rõ vấn đề, Lâm Uyển cười nói: “Chào cô.”
Trần Kình mất kiên nhẫn, nói qua qua: “Vậy cô cứ làm việc của cô, chúng tôi đi trước.”
“Đợi chút, bác em vừa làm phẫu thuật dạ dày xong, đang nằm viện ở đây, em qua giúp ông lấy ít thuốc, anh có muốn qua thăm ông cùng em không?”
“Hôm nay không tiện lắm, ngày mai tôi sẽ tới thăm bác.”
“Vậy cũng được, hôm khác gặp.” Trương Vận Nghi cười thông cảm, còn đặc biệt chào tạm biệt Lâm Uyển.
Trần Kình cứ kéo tay Lâm Uyển hệt như dắt trẻ nhỏ băng qua đại sảnh, ra khỏi cửa xoay, Lâm Uyển lập tức rút tay lại, Trần Kình “hừ” một tiếng, nói: “Không diễn kịch nữa? Muốn dính là dính, muốn gỡ là gỡ, em coi tôi như cái áo rồng[2] đúng không?”
[2] Một loại trang phục đồng bộ trong hí khúc, có vằn hổ.
Lâm Uyển mặc kệ hắn, bước nhanh ra ngoài, súyt nữa đâm vào một người béo trước mặt. Trần Kình giữ lấy cô, cúi đầu nói: “Cẩn thận chút, coi chừng đâm vào em bay mất đó, ấy, nhìn bậc thềm chứ.”
Lâm Uyển ghét kiểu chuyện bé xé ra to của hắn, cô cảm thấy con ếch xanh là mình đã bị người ta lôi ra từ trong nước ấm, mang vứt vào chảo dầu, chắc chắn phải chết, hơn nữa còn chết rất thê thảm. Sau khi lên xe, cô hỏi: “Người vừa rồi là vị hôn thê của anh à?”
Trần Kình đang đánh tay lái cẩn thận lùi xe, chưa nghe rõ, hỏi: “Hả? Em nói gì?”
Lâm Uyển chỉ xem như hắn nói đùa, khinh thường lẩm bẩm: “Người mới người cũ, quay như đèn cù.”
Trần Kình lần này có thể nghe rõ, cười nói: “Sao tôi
cảm giác câu này của em có chút ghen tức vậy?”
“Cảm giác của anh sai rồi.” Lâm Uyển đảo mắt, cũng ý thức được câu nói của mình hơi kì quặc.
Trần Kình phản đối: “Mới cũ gì chứ, tôi chẳng có chút quan hệ nào với hai người họ.”
“Trần Kình, trước khi kết hôn anh buông tha tôi nhé, tôi không muốn làm người thứ ba.”
“Vậy nếu cả đời này tôi không kết hôn, có phải sẽ không cần buông nữa?”
“…”
Lâm Uyên lại nhìn ra ngoài cửa sổ, cô không muốn nói thêm một lời nào với con người này, nhìn mãi nhìn mãi, bỗng cảm thấy không bình thường, nghi ngờ hỏi: “Đang đi đâu thế?”
“Đến rồi sẽ biết.”
Lâm Uyển quyết định không hỏi nữa, thiên đường địa ngục, đâu cũng được. Nhưng khi xe rẽ mấy khúc ngoặt, dừng tại một tòa nhà văn phòng, cô lại mất bình tĩnh, quay đầu sang cảnh giác quan sát người đàn ông bên cạnh.
Trần Kình cũng đang nhìn cô, ánh mắt tĩnh lặng như nước, hắn im lặng mỉm cười rồi hỏi: “Uyển Uyển, em muốn rời khỏi tôi không?”
Lâm Uyển không hề do dự gật đầu.
“Được, tôi thả em đi.”
Lâm Uyển nghi ngờ mình nghe nhầm, sao hắn có thể tốt bụng như thế, quả nhiên lại nghe hắn nói: “Có điều không phải bây giờ.” Ngọn lửa vừa cháy lên trong lòng cô lập tức bị dập tắt không thương tiếc.
“Uyển Uyển, khi nào mới có thể tự do bản thân em sẽ là người quyết định.”
“Anh có ý gì?”
“Đợi em khỏi bệnh rồi tôi sẽ thả em đi.”
“Anh… biết rồi?”
Trần Kình gật đầu nói: “Vậy nên bây giờ tôi không thể buông tay…”
“Tôi không sao.” Lâm Uyển hơ kích động ngắt lời hắn, “Anh chỉ cần buông tha cho tôi, tôi sẽ khỏi.”
Trần Kình thở dài nói: “Uyển Uyển, em cảm thấy có thể sao? Đây không phải là tâm trạng em suy sụp, mà là bệnh trầm cảm, đã đến mức độ nào thì em tự rõ, gần đây em đều không liên lạc với bạn bè nhỉ? Hình như cũng lâu rồi chưa đến nhà họ Vương, vì em sợ người khác biết được bệnh của mình, nhưng em khép kín bản thân thế này chỉ càng ngày càng thêm nghiêm trọng…”
“Đừng nói nữa.” Lâm Uyển giơ tay ôm đầu rồi bịt tai lại, bắt đầu không thể khống chế nổi cảm xúc. Trần Kình nhìn thấy rất đau lòng, vươn tay muốn an ủi nhưng cô tránh người về phía sau, dán chặt vào cửa xe, đầu rủ xuống, giống như không nghe không thấy thế này có thể an tòan hơn một chút.
Trần Kình đành mở lời khuyên nhủ: “Uyển Uyển, em đừng sợ, thật ra bệnh trầm cảm cũng không phải bệnh gì nghiêm trọng, chỉ cần em mở lòng mình ra, phối hợp điều trị, những việc khác cứ giao cho tôi, nếu em không muốn nói chuyện với bác sĩ Lý, tôi có thể tìm người khác cho em…”
Lâm Uyển không nghe, với tay mở cửa xe nhưng đã sớm bị Trần Kình khóa lại, cô không còn cách nào khác liền lấy tay đập mạnh vào cửa sổ. Trần Kình không thể nhìn tiếp, vươn tay kéo cô ôm vào lòng, lớn tiếng nói: “Uyển Uyển, em bình tĩnh chút đi, nếu em muốn khiến tôi buông tay, trước tiên em phải chứng minh bản thân có thể sống độc lập…”
Lâm Uyển liều mạng vùng vẫy trong lòng hắn, miệng thét: “Nói dối, anh không muốn thả tôi đi, anh là đồ khốn nạn…”
Trần Kình ôm cô thật chặt, nói: “Không sai, tôi là đồ khốn nạn, thế nên em phải đánh bại tôi, còn cả bệnh trầm cảm của em cũng là đồ khốn nạn, em cũng phải đánh bại nó mới được.”
Người trong lòng vùng vẫy điên cuồng như được lắp thêm động cơ điện, Trần Kình có chút không chịu nổi liền nhớ đến một câu, “Người điên sức lớn”, rồi càng thêm đau xót. Hắn kéo Lâm Uyển lại, dùng một tay nắm chặt lấy, tay còn lại nâng mặt cô lên để cô nhìn về phía mình, dịu dàng nói: “Uyển Uyển, đừng chạy trốn, như vậy dù tôi thả em, em cũng sẽ không có được tự do thật sự, em phải nhìn thẳng vào nó, giống như bây giờ em đang nhìn thẳng vào tôi.”
Lâm Uyển cuối cùng cũng đã bình tĩnh hơn một chút, nhìn chằm chằm mặt hắn, Trần Kình lại hỏi: “Bây giờ tôi có đáng sợ không?”
Hắn cũng không biết biểu cảm của mình lúc này như thế nào, nhưng chắc chắn không đáng sợ, vì ý chí sắt đá của hắn sớm đã bị giẫm thành một đống bùn, một khi đã mềm lòng, gương mặt cũng chẳng thể cứng rắn nổi.
Lâm Uyển mếu máo, trong mắt biển nước sóng sánh, giống như sắp khóc nhưng lại bướng bỉnh không chịu khóc. Trần Kình cảm thấy đống bùn trong lòng lập tức hóa thành nước, cười khổ nói: “Tôi biết em là một cô gái dũng cảm, cho nên em nhất định có thể chiến thắng nó, đúng không?”
Thấy Lâm Uyển hạ thấp mí mắt, giọng hắn càng thêm dịu dàng, hơn nữa còn mang chút khích lệ: “Bây giờ, chúng ta sẽ bước bước thứ nhất, được không?”
Lâm Uyển không còn cự tuyệt nữa, lúc này Trần Kình mở cửa xuống xe rồi kéo tay cô đi vào tòa nhà, Lâm Uyển đi theo rất chậm, hắn cũng không giục cô. Đến cửa phòng tư vấn của Lý Cẩn, bước chân cô bỗng ngừng lại, ngẩng đầu hỏi: “Những điều anh nói là thật?”
Trần Kình thấy cô cuối cùng đã khôi phục sự bình tĩnh, thầm thở phào nhẹ nhõm, giơ tay giúp cô chỉnh lại mái tóc làm rối ban nãy, nghiêm túc nói: “Phải, tôi hiếm khi mở lòng từ bi, em phải nắm chắc cơ hội.”
Lâm Uyển không nói gì, đẩy cửa vào.
Trần Kình không vào cùng cô mà quay người xuống tầng, hắn hơi mệt, có cảm giác trái tim bị quá tải, hắn vừa chân thành vừa dối lòng thực hiện một loạt hành động khi nãy. Hắn chân thành hi vọng cô sẽ khá hơn, dối lòng đẩy cô ra từng chút một. Hắn vừa đi vừa cười khổ, đã bao lâu hắn chưa nói chuyện ôn tồn nhỏ nhẹ với người khác thế này, không đúng, hình như trước giờ hắn chưa từng làm thế. Hắn cứ tưởng mình sẽ cứng rắn, sẽ kiên trì diễn xuất đến cuối cùng, không ngờ có ngày lại vì một người phụ nữ mà thay đổi hoàn toàn, có lẽ trong đời một người đều có một lần gặp phải cảnh ngộ ấy.
Hắn không dám nghĩ tiếp, lí trí và tình cảm, bây giờ hắn chỉ có thể nghe theo sự dẫn dắt của một thứ mà thôi. Nếu hai thứ cùng gây rối, hắn sẽ vùng vẫy, sẽ đau khổ, nếu hắn đau khổ rồi, hắn sẽ không nhịn được kéo người khác xuống nước.
Trần Kình mở cửa xe đón làn gió lạnh, hút hai điếu thuốc rồi gọi vài cuộc điện thoại. Sau đó, Lâm Uyển đã ra, hắn lập tức xuống xe đón cô, chỉ thấy mắt cô đỏ hoe, chóp mũi cũng hồng hồng, hắn vừa thấy buồn cười vừa thấy đau lòng, kéo tay cô hỏi: “Sao rồi?”
Lâm Uyển không nói, hắn liền tự tiếp lời: “Cứ từ từ, đừng vội.”
Trần Kình đưa Lâm Uyển về, trên đường đến công ty, hắn gọi điện thoại cho Lý Cẩn, cô nói: “Băng dày ba thước đâu phải do lạnh một ngày, có điều, khóc cũng là một cách giải tỏa.”
Trần Kình bỏ điện thoại xuống, nghĩ bụng, Lâm Đại Ngọc còn khóc suốt ngày dài, nhưng vẫn khóc đến chết đó thôi. Hắn biết mình hơi nóng vội quá đáng, nhưng không thể không nóng vội. Chỉ cần nghĩ đến Lâm Uyển có khuynh hướng tự sát là hắn liền sợ hãi, liên tưởng thêm chút nữa còn có thể khiến bản thân toát mồ hôi lạnh.
Trong thời gian rảnh ban ngày xử lí công việc, hắn cũng không kìm nổi suy nghĩ, rốt cuộc nên chữa bệnh cho Lâm Uyển như thế nào, bệnh trầm cảm suy cho cùng là tâm bệnh, tâm bệnh phải trị bằng tâm dược, nhưng tâm dược này lại là thứ khó pha chế nhất. Hắn còn dành thời gian nghĩ ngợi về thứ gọi là “tình yêu” này, hắn cảm thấy tình yêu chính là vi rút SARS, nhìn không thấy, sờ không được, đến bất ngờ không kịp phòng bị, lại rất nguy hiểm. Hắn cảm thấy bản thân giống như người chưa từng mua vé số, đột nhiên được thông báo trúng giải đặc biệt, chẳng hề vui thích, chỉ có choáng váng.
Buổi tối về nhà, Lâm Uyển đang ngồi trên sofa đùa nghịch với Ni Ni, Trần Kình đi tới xách con cún sang một bên rồi ngồi cạnh cô nghiêm túc nói: “Uyển Uyển, có phải em rất hận tôi?”
Lâm Uyển không lên tiếng, hắn hiểu đây chính là ngầm thừa nhận, kéo lấy tay cô nói: “Ngày trước tôi đối xử không tốt với em, còn từng đánh em, bây giờ cho em cơ hội trút giận, đánh lại tôi nhé, em thấy sao?”
Tay cô thật mềm mại, Trần Kình vừa nắm liền thấy hơi xao lòng, trong đầu nhẩm tính, quả là đã quá lâu hắn chưa động vào cô, ngay lập tức lại tự mắng thầm, đây là lúc nào còn nghĩ chuyện này? Kết quả là trong lúc hắn đấu tranh nội tâm, nghe thấy một tiếng “bốp” vang lên, một giây sau hắn mới phản ứng lại, đó lại cái tát vừa nhắm vào mặt mình. Hắn bỗng trợn mắt, mắng: “Mẹ kiếp, em đánh thật à?”
Lâm Uyển vung cái tát xong bàn tay có chút tê dại, bị hắn gầm lên liền sợ đến mức cơ thể run bắn, Trần Kình hồi phục ngay nét mặt tươi cười, nói: “Thế nào, hả giận chưa? Đánh đến đau cả tay rồi, để tôi xoa cho.” Nói rồi lại nắm lấy tay Lâm Uyển ra vẻ xoa mấy cái, “Hình như tôi từng đánh em mấy lần, hay là em đòi luôn một thể, sao?”
“Hai lần.”
Trần Kình vừa nghe thấy liền vui vẻ: “Nhớ rõ thật đấy, phụ nữ đúng là lòng dạ hẹp hòi.”
Lâm Uyển “hừ” lạnh, Trần Kình kéo tay cô nói: “Vậy hay là em đánh thêm một cái?”
“Không đánh nữa.”
“Không nỡ à?”
Lâm Uyển quả quyết giơ tay, “bốp”, khóe miệng Trần Kình co giật. Hắn tự an ủi bản thân rằng, đại trượng phu biết co biết duỗi, đàn ông không đấu với đàn bà, ngày trước quá chấp nhặt với cô nên mới hại cô hết lần này đến lần khác, rồi không kìm được suy nghĩ, may là không có người thứ ba ở đây.
Vừa nghĩ đến đó liền nghe thấy tiếng oăng oẳng, thì ra còn có một kẻ nằm bò bên cạnh. Trần Kình cảm thấy hết sức mất mặt, đá nó một cái rồi chửi mát: “Mẹ kiếp, mày còn gây thêm rắc rối gì nữa, thấy tao bị đánh mày vui lắm đúng không? Đồ chó!”
Lâm Uyển hỏi hơi khiêu khích: “Đau rồi?”
“Đau quái gì, như muỗi đốt.” Trần Kình xoa mặt, nói lập lờ: “Có điều em cũng thâm độc thật đấy, chỉ đánh có một bên, nếu chỗ này sưng lên ngày mai sao tôi gặp người khác được.”
Lâm Uyển chê hắn vô vị, đứng dậy định rời đi, hắn liền giữ lấy cô, cười hì hì nói: “Đừng đi, hôm nay chúng ta đã tính nợ rồi…”
“Có thể tính rõ ràng không?”
“Không thể, nhưng vẫn phải cố sức tính.” Trần Kình kéo cô vào lòng, để cô ngồi lên đùi mình, thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Uyển Uyển, khoảng thời gian trước khi em rời khỏi tôi, mỗi ngày đều là ngày thanh toán nợ nần, tôi biết rất nhiều việc không thể sửa chữa, nhưng phàm là việc tôi có thể làm được, tôi sẽ cố gắng hết sức.” Hắn liếc nhìn con dao gọt hoa quả trong chiếc đĩa trên bàn, nói: “Hay là em cứ đâm tôi mấy nhát dao đi? Chỉ cần em vui vẻ là được, nhưng nói trước đừng đâm vào động mạch, cũng đừng đâm vào ngực, còn nữa, trên mặt cũng không được…”
Lâm Uyển bực bội cười lạnh, ném ra bốn chữ: “Giả vờ giả vịt.”
“Ai bảo thế? Tôi thật lòng đó.” Trần Kình nói rồi vươn tay với lấy con dao gọt hoa quả đặt vào tay cô, “Uyển Uyển, bây giờ tôi giao tấm thân hơn năm mươi cân này của tôi cho em, em xem miếng thịt nào vừa mắt thì cứ đâm vào đó, không cần mềm lòng, ngộ nhỡ tôi ngất đi thì em nhớ gọi 120…”
Lâm Uyển nghe những lời lải nhải thật thật giả giả của hắn, tay đang bị hắn giữ, con dao trong tay chuyển động từng chút tới gần cổ hắn, tim cô đột nhiên đập dồn dập. Đây là cảnh tượng cô từng ảo tưởng rất nhiều lần, bây giờ lại hiện ngay trước mắt, cô rất sợ nhất thời mình sẽ bị kích động…
“Uyển Uyển…” Trần Kình vẫn đang thì thầm từng tiếng bên tai cô, dường như thật sự không để ý lưỡi dao sắc bén kia sẽ cứa nát da thịt hắn, hoặc là hắn đã chắc chắn cô không dám làm. Lâm Uyển trong lòng khó chịu, cô nhắm chặt mắt, thầm nghĩ, giải tỏa, giải tỏa, trước kia không phải cả ngày cô tìm đủ mọi cách để giải tỏa sao, bắt đầu từ khi nào cô đã quên rồi. Nghĩ đến đây, bàn tay cô hơi dùng lực, sau đó cảm giác cơ thể Trần Kình run lên.
Cô vội mở mắt, nhìn thấy trên chiếc cổ trơn mịn của hắn xuất hiện một vệt máu dài nửa tấc, bàn tay chợt nới lỏng, con dao gọt hoa quả liền rơi xuống ghế sofa.
Trần Kình không thèm để ý vết thương của mình mà dịu dàng nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi: “Hả giận chưa?”
Lâm Uyển không nhìn hắn, trầm giọng mắng: “Điên rồi!”
Trần Kình thở dài, dựa đầu lên vai cô, lẩm bẩm: “Phải đó, tôi là kẻ điên, xin lỗi, Uyển Uyển, sao em lại gặp phải tôi chứ.”
Hắn bất đắc dĩ nghĩ rằng, gặp tôi là điều bất hạnh của em, yêu em, là điều bất hạnh của tôi. Từ trên cổ truyền tới cảm giác đau âm ỉ, Trần Kình than thở trong lòng, quả nhiên vẫn cứ đau. Xưa nay hắn luôn gắng sức tránh bị đau đớn, trên cơ thể và cả trong tâm hồn, vì vậy, trước khi người khác làm tổn thương hắn, hắn sẽ chế ngự họ, hoặc cách thật xa những vật nguy hiểm ấy. Nhưng số phận lại giống như lá bài đã được định sẵn trước đó, cho dù quay vòng thế nào cuối cùng vẫn sẽ có một lá yếu nhất bạn phải tiếp nhận. Tình yêu, chính là lá bài yếu dành cho hắn.