Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Thời tiết ngày đông có vẻ tĩnh lặng và lạnh thấu xương. Trời cao lồng lộng, tuyết trắng như lông ngỗng rơi bềnh bồng, phiêu lãng bên ngoài song cửa kề sát Đường Tô Nhã. Tuyết rơi mỗi lúc một nặng, càng ngày càng dày, mới đó mà đã phủ màu trắng xóa trước mắt cô.
Cô đứng ở một hành lang hẹp, đôi tay trắng nõn che lấy miệng và thổi phù phù, chân mang bốt da đen không ngừng giẫm từng bước nhỏ ngay tại chỗ để tránh khí lạnh xâm nhập vào thân thể. Đường Tô Nhã nhìn những ngôi sao đang ở đỉnh vinh quang chói lọi, những nữ minh tinh vừa đẹp vừa giỏi đi ngang qua mà ao ước, cuối cùng cũng có một người đàn ông mặc vest đen, tay cầm tập hồ sơ bước đến. Cô lập tức khoác túi lên vai, chạy chầm chậm lên phía trước: "Anh Vương, anh Vương!"
Anh Vương vừa quay đầu qua liền thấy cô, sắc mặt anh ta hơi thay đổi: "Ngài ấy còn ở đây, cô mau tới nhanh đi, có được hay không thì còn phải xem phúc của cô đến đâu."
"Cảm ơn anh Vương, em sẽ ghi nhớ đại ân đại đức của anh suốt đời!"
Anh Vương lắc đầu, không nói gì cả, tiếp tục đi về phía trước.
Đường Tô Nhã ngẩng đầu nhìn lên. Cuối hành lang có ánh sáng mỏng manh chiếu vào một cánh cửa lớn làm từ gỗ thô.
Bởi vì rét lạnh nên tim cô càng đập mạnh mẽ, ngay cả tai cũng lùng bùng khó chịu. Đường Tô Nhã cố trấn an cõi lòng, nhanh chóng bước về phía trước. Khoảnh khắc khi cô dừng lại ngay trước cửa, đất trời bỗng dưng tĩnh lặng, tim cô lại đập bình thường. Cô hít một hơi thật sâu, bình tĩnh, phải bình tĩnh, có lẽ đây là cơ hội cuối cùng của mình rồi.
Đường Tô Nhã đẩy cửa vào rất nhẹ nhàng, bước chân chuyển động và đi vào bên trong.
Tiếng gió tuyết bên ngoài đã che lấp tiếng bước chân của cô, người đàn ông bên cạnh cửa sổ cũng không phát hiện trong phòng có thêm một người.
Đường Tô Nhã lại hít một hơi thật sâu: "Chào ngài, đạo diễn Cố, tôi là Đường Tô Nhã."
Năm năm trước, GU đột nhiên trở thành đạo diễn mới xuất sắc qua bộ phim điện ảnh "Lời hứa" khiến doanh thu phòng bán vé tăng cao gấp bội, ba bộ phim điện ảnh trong hai năm kế tiếp đó đều là tác phẩm xuất sắc đã giúp cho danh tiếng của anh lan khắp xa gần, thậm chí địa vị của anh trong giới cũng đã tăng cao nhờ bộ phim "Trảm bầy yêu" được trao tặng vô số giải thưởng điện ảnh, không chỉ có nam nữ chính đột nhiên vụt sáng một khoảng trời mà ngay cả vai phụ cũng nước lên thuyền lên. Thế nhưng, đạo diễn GU lại giữ vẻ thần bí trước sau như một, hiếm khi lộ diện trước giới truyền thông. Người ngoài không biết tên đầy đủ của anh, họ gọi anh là "GU" hoặc đạo diễn Cố.
Lần này, GU cần quay một bộ phim điện ảnh tên là "Đỗ Nhược" nhưng vẫn chưa tìm được người thích hợp cho vai chính Đỗ Nhược và một vai nữ phụ rất quan trọng là Tô Hoài Hương. Anh sớm đã mời những diễn viên đàn chị có danh tiếng trong công ty của Đường Tô Nhã đến casting, dĩ nhiên là cô không được liệt vào số đó, cơ hội lần này cũng nhờ vào trợ lý của GU mà tranh thủ được. "Chào ngài, đạo diễn Cố." Đường Tô Nhã thấy người đàn ông trước mặt vẫn chưa phản ứng. Cô nghĩ anh không nghe thấy nên mới gọi một lần nữa.
Lúc này, thân minh của anh khẽ động, xoay người chầm chậm. Anh vốn đã cao hơn 1 mét 85, bây giờ lại đang khoác áo ngoài màu đen, mặc áo dệt kim cổ chữ V màu lam ở bên trong. Vừa cài vạt áo bành tô lại, anh vừa nhấp đôi môi mỏng: "Cô Đường."
Cô cúi chào anh: "Đạo diễn Cố, tôi tới casting cho vai Đỗ Nhược."
Cố Tử Châu (GU) bước vài bước về phía cô, dừng lại khi còn cách cô năm bước chân. Anh hơi che giấu ánh mắt, động tác nhỏ này khiến mắt anh nhỏ đi nhưng vẫn có thể nhìn thấy mọi thứ rõ ràng. (ổng đang híp mắt đó bà con)
Người con gái trước mặt anh khoác áo bành tô màu trắng gạo của nữ ở bên ngoài để chắn gió, khăn quàng cổ dệt kim màu cà phê được choàng lên hai vai và cổ, mái tóc nâu xõa xuống, gò má cực kỳ xinh đẹp, làn da còn trắng hơn cây tùng trong tuyết, da thịt trắng nõn càng tôn lên hàng mi cong dày màu đen đậm, đôi môi đỏ mọng căng đầy như quả anh đào chín tới, tựa như chạm vào một cái là nó chảy thành một dòng nước ngọt mát.
Cô đẹp như một mỹ nhân trong tranh.
Cố Tử Châu đi vòng quanh Đường Tô Nhã, chẳng rõ vô tình hay cố ý mà lồng ngực cứng rắn của anh va vào vai cô, chạm nhẹ vào đầu như chim nhỏ mổ thóc từng chút một.
"Xin lỗi cô nhé."
Dường như cảm nhận được hơi thở nam tính của anh đang lượn lờ quanh mình, Đường Tô Nhã bỗng nắm chặt lấy túi xách: "Không có gì."
Cố Tử Châu ngồi xuống chiếc ghế dựa ở phía sau bàn làm việc, chân trái gác lên đùi phải, vạt áo bành tô thả xuống hai bên tay dựa của ghế một cách tự nhiên, khiến cho đôi chân anh có vẻ thon dài hơn.
"Cô Đường muốn thử vai Đỗ Nhược?"
"Dạ đúng ạ, đạo diễn Cố, anh có cần diễn thử một đoạn không?"
Cố Tử Châu không lên tiếng. Anh lấy hộp thuốc lá từ trong túi áo ra, bật lửa, dùng ngón cái đẩy nắp hộp, động tác rút điếu thuốc và đặt vào miệng hút cực kỳ thành thạo; mấy ngón tay trái khép lại để chắn gió, mấy ngón tay phải đẩy bánh răng của chiếc bật lửa. Ngọn lửa nhỏ xuất hiện, anh hơi cúi đầu, hít nhẹ một cái, thở ra một hơi bằng mũi, sau đó lại có ánh lửa hiện lên, lúc mờ lúc rõ, lúc sáng lúc tối.
Cố Tử Châu hút vài lần rồi ném bật lửa và hộp thuốc lá lên mặt bàn trơn nhẵn, còn điếu thuốc thì anh kẹp nó xen vào ngón trỏ và ngón giữa. Bụi bay tứ tán, cánh môi mỏng ửng đỏ, mấy làn khói nhẹ lượn lờ bay quanh.
Một người đàn ông đã hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, nơi khóe mắt có những nếp nhăn li ti, giữa hàng mày lại ẩn chứa vẻ sương gió phong trần, nhìn sơ qua có thể thấy anh trưởng thành và chững chạc hơn tuổi thật. Dáng vẻ híp mắt, tay cầm điếu thuốc của anh đẹp như một bức họa cuộn tròn (tranh có dạng thanh cuộn ở hai đầu).
"Cô Đường, cô không thích hợp với kiểu người như Đỗ Nhược đâu." Giọng nói của anh rất trầm nhưng lại không hề có vẻ đổi ý, ngược lại còn vừa thẳng vừa có lực xuyên thấu rất mạnh, mỗi câu mỗi chữ đều khiến đáy lòng của Đường Tô Nhã run lên, tay chân lẩy bẩy.
Cô hơi lờ mờ.
Chẳng phải anh Vương đã nói đạo diễn Cố sẽ cho cô một cơ hội ư?
Tại sao còn chưa diễn thử mà người ta đã trực tiếp từ chối?
"Đạo diễn Cố, tôi tin mình có thể đảm nhiệm được kiểu người như Đỗ Nhược, xin anh cho tôi cơ hội diễn thử." Cô hạ thấp lưng, cúi đầu một cái rõ sâu (dẫn đến lộ... hàng).
Cố Tử Châu nhìn đỉnh đầu đáng yêu của cô, ngón tay anh giật giật, điếu thuốc bị kẹp chặt giữa hai ngón tay đến mức biến dạng. Anh cười nhẹ: "Cô Đường, phim điện ảnh của tôi chưa từng dùng mấy người vô danh một cách tùy tiện để diễn nữ chính và nam chính, đóng phim không chỉ cần ước mơ và tình cảm ôm ấp thôi mà còn cần có chỗ ngồi danh dự và cả sức hút phòng vé nữa phải không nào?"
Anh nói rất thẳng thắn, thẳng đến mức khiến cô vô cùng khó xử. Đương nhiên là với địa vị và thân phận đối lập của hai người như hiện tại, anh hoàn toàn không cần thiết phải mềm dẻo hay tế nhị với cô. "Đạo diễn Cố, tôi rất muốn thử, anh cho tôi cơ hội được không?" Đường Tô Nhã lăn lộn trong giới giải trí đã nhiều năm, một chút khó xử ấy còn chưa đến mức khiến cô đổi sắc mặt, cô lại đứng thẳng lên và cầu xin, đôi mắt đen nhánh quật cường nhìn thẳng vào Cố Tử Châu.
Cố Tử Châu nhếch môi một cái: "Thử thì đã sao? Đây không chỉ là vấn đề về kỹ thuật diễn mà là tổng hợp tất cả thực lực, bao gồm kỹ thuật diễn, kinh nghiệm, lượng fan trụ cột, sức hút phòng bán vé, dựa vào thực lực hiện tại của cô Đường đây..."
"Tóm lại, nếu muốn đảm nhiệm kiểu người như Đỗ Nhược, hoặc đúng hơn là nữ chính của phim điện ảnh, cô Đường còn một đoạn đường rất rất dài để đi đấy."
Anh nói chuyện kiểu một mất một mòn như vậy, ánh mắt thâm thúy tối đen tựa như muốn chiếm lấy gò má yêu kiều đẹp đẽ của cô. Thấy cảm xúc của cô đã hạ xuống dần, anh lại đặt điếu thuốc vào miệng và hút vài hơi, sau đó nghiêng người về phía trước, dập tắt một nửa điếu thuốc còn lại vào trong gạt tàn bằng thủy tinh.
Anh thả hai chân xuống, rướn đôi hàng mi, giọng điệu hờ hững: "Có điều, tuy rằng đường còn rất dài nhưng cũng không phải không có lối tắt."
Đường Tô Nhã nghe anh nói mà chẳng hiểu rõ chân tướng, cô không phản ứng kịp, ánh mắt miên man từng cơn sóng gợn như nước hồ xuân khiến lòng người dao động: "Ý của đạo diễn Cố là gì ạ?"
"Cô lại đây." Anh cất giọng khàn, vẫy tay bảo cô tự bước tới.
Tuy rằng thấy lạ nhưng cô vẫn đi đến và đứng ở bên cạnh ghế làm việc của anh: "Đạo diễn Cố."
Cố Tử Châu ngửi ngửi gió tuyết giá rét lẫn mùi hương lạnh giá bí mật trên người cô, ánh mắt anh dừng ở phía trước của nơi nào đó, không hề nhìn cô. Bàn tay to của anh thăm dò vào trong vạt áo bành tô của cô một cách chuẩn xác, sờ lên bắp đùi để trần rồi lại xâm nhập vào sâu trong bắp đùi, ngón tay thon dài có chút ý vị sâu xa, thong thả vuốt phẳng chỗ da thịt trơn nhẵn và non mềm nhất.
Đường Tô Nhã giống như bị miệng độc cắn cho một cái, cô đột ngột lùi ra sau mấy bước, cách Cố Tử Châu một khoảng. Gương mặt đẹp đẽ trắng bệch hẳn đi, gần như trong suốt càng làm nổi bật đôi môi màu hồng anh đào, sắc đẹp mê người. Mắt hạnh tràn đầy sức sống bỗng trợn to, đồng tử tròn xoe nhìn anh với vẻ không thể tin được. Thế nhưng, cô lại thấy anh quay đầu lại từ từ, thu bàn tay đang cứng đờ lại, phủi phủi vạt áo chẳng hề dính một tí bụi nào, lông mi dày tựa cánh chim rũ xuống, đồng từ vừa đen lại vừa thâm sâu. Đuôi mắt anh rất dài, hơi xếch về phía thái dương, tạo thành một nét cong trào phúng.
"Vậy cô có thể đi rồi, cô Đường." Anh lại lấy một điếu thuốc ra, bỏ vào miệng rồi châm lửa.
Cô đứng tại chỗ, không động đậy cũng chẳng nhúc nhích, ngón tay vừa nhỏ vừa dài nắm chặt và kéo kéo áo khoác của mình. Thật ra nếu bản thân đã ở trong giới nghệ thuật thì mấy chuyện kia cũng không hiếm thấy, cô gặp không ít. Lần này, trước đó cô lại chưa thỏa hiệp một cách không có ngoại lệ như vậy, cứ hồn nhiên cho rằng dựa vào khuôn mặt, dáng người và kỹ thuật diễn của mình, muốn bạo hồng* chỉ là sớm hay muộn; nhưng hiện thực lại vả cho cô hai bạt tai, không, là ba bạt tai mới đúng. Bây giờ cô muốn rời khỏi trò chơi này, nhưng nếu cứ ở vị trí nhỏ nhất thì phải cúi đầu.
*Bạo hồng: Từ được dùng trong showbiz. Một diễn viên vô danh, không nổi tiếng bất chợt nổi tiếng và được nhiều người biết đến, được nhiều lời mời gọi, ấy gọi là bạo hồng.
Phải cúi đầu ư?
"Cô Đường." Cố Tử Châu lên tiếng nhắc nhở.
Cô vẫn không động đậy, chẳng nhúc nhích, giống như bức tượng người đẹp được điêu khắc từ tuyết, duyên dáng yêu kiều. Anh không thúc giục nữa mà chỉ yên lặng hút thuốc. Hút được một điếu, anh thổi ra một luồng khói, đúng lúc đang định mở miệng thì một đôi bốt da màu đen với vẻ do dự, chưa kiên quyết đã xuất hiện bên cạnh ghế dựa ở bàn làm việc của anh.
Bỏ tàn thuốc đi, Cố Tử Châu cười nhạo một tiếng.
Dù đã âm thầm chuẩn bị thật tốt, nhưng tiếng cười nhạo kia vẫn khiến Đường Tô Nhã cực kỳ xấu hổ. Màu hồng đào nhàn nhạt và màu trắng như tuyết của hoa lê lan dần đến vành tai trắng noãn, xinh xẻo của cô. Lúc phát hiện có thêm một bàn tay to lành lạnh giữa hai chân mình, thân thể cô khẽ run lên, mấy chiếc răng tựa như loài thân mềm (sò, ốc, trai...) lao tới cắn lấy đôi môi anh đào mọng nước của cô, lần này càng khiến cho người ta không nhịn được mà lo lắng liệu môi cô có bị cắn đến mức rỉ ra chất nước thơm ngọt hay không.
Hầu kết của Cố Tử Châu lồi lên, không ngừng chuyển động. Đồng tử trong mắt anh thâm sâu, trên mặt lại không có cảm xúc, ngón tay anh đung đưa qua lại ở chỗ non mịn giữa hai chân cô.
Bên trong áo khoác của Đường Tô Nhã là áo lông cừu ôm sát người và váy ngắn kiểu chữ A gấp nếp khá dày, phối hợp với vớ dài đến gối màu đen. Do đó, từ đầu gối trở lên đến dưới váy ngắn có thể để anh mặc sức thăm dò phong cảnh tuyệt vời bên trong. Mỗi một tấc da tấc thịt của cô mềm như lụa, láng như ngọc Dương Chi, ấm áp mà lại trơn nhẵn, giống hệt mấy vầng mây, mấy khối bông vải, mềm đến mức khắc sâu vào lòng anh. Hơn nữa, anh phát hiện cô cực kỳ mẫn cảm, bàn tay anh mới vân vê ở đùi mà cả người cô đã run rẩy, nếu như --
Ngón tay cách quần lót mỏng manh chợt đè xuống chỗ hưng phấn của cô, càng lúc càng ấn sâu xuống. Quả nhiên, anh nghe thấy tiếng kêu quyến rũ của cô. "A." Anh ngày càng bạo gan hơn, ngón tay lần theo mép quần lót rồi tiến vào đụng chạm, búng búng hai cánh hoa đang che kín cửa hoa mềm mại.
Đường Tô Nhã cố gắng kìm nén cơn xúc động, hai chân cô run rẩy giống như điện giật. Đầu ngón tay anh linh hoạt như mang theo ngọn lửa nhỏ khiến từng tế bào của cô bị cháy đến mức sôi trào, hoa huyệt nhỏ giống bơ sữa bị hơ nóng mà từ từ tan ra, chảy từng giọt chất dịch nho nhỏ.
"Cô Đường là dân địa phương ở thành phố H sao?"
"Phải." Cánh môi đỏ hồng của cô khẽ nhếch lên, tiếng nói phát ra tựa như mấy viên trân châu rải rác: "A... A... Không..."
Anh tìm được lớp thịt đẹp đẽ đang căng thẳng, bắt đầu vặn vẹo, đè ép nó, đùa giỡn nó hết mức có thể. Cô hoàn toàn không chịu được kích thích như vậy, sóng xuân trong mắt lao ra thật mạnh mẽ (nước mắt) giống như một chuỗi hạt châu bị cắt đứt, từng hạt rơi tán loạn. Hoa huyệt khép kín càng giống đóa hoa ngày xuân ngượng ngùng, cánh hoa không ngừng giãn ra, để lộ cái miệng nhỏ đóng đóng mở mở, bên trong chứa đầy nước. Cố Tử Châu lại hỏi: "Cô học Đại học ở đấy luôn à?" Vừa nói, anh vừa dùng ngón tay tách hai mảnh thịt ra, dè dặt và cẩn thận rồi tiến vào miệng nhỏ thần bí kia.
Đường Tô Nhã không nhịn nổi, cô rướn cần cổ trắng nõn đẹp đẽ lên. Phía dưới đầy quá, căng quá, ngoại trừ có chút khó thích ứng thì phần nhiều là chưa khuây khỏa, chưa đủ thỏa mãn.
"Phải... A... Là học ở đấy... A..."
Ngón trỏ của Cố Tử Châu lập tức rút ra đâm vào chỗ non mịn kia rất nhiệt tình, dịch chảy ra khắp bốn phía, nước nhiều mà thịt cũng rút lại nhanh. Anh vừa tùy ý xâm chiếm nơi đẹp đẽ của cô, vừa nói bóng gió: "Cô đẹp như vậy, hẳn là hồi Đại học có rất nhiều người theo đuổi cô nhỉ?"
Khoái cảm như thủy triều chợt tăng vọt, rửa sạch tâm tư và ý nghĩ mờ ám, đầu óc của Đường Tô Nhã trở nên trống rỗng chẳng còn gì, dây thần kinh lại như bị xoắn thành một cụm, làm sao cô còn nhớ được mấy chuyện nhỏ trong ký ức chứ? "Không có... A... Không có..."
"Thật sao?"
Anh chợt nở nụ cười, ngón tay cũng rút ra khỏi huyệt non mềm, ánh sáng trong mắt anh chuyển động rất nhanh, đuôi mắt lại lạnh lẽo như băng, vừa giá rét vừa lợi hại.
"Được rồi, nằm sấp trên bàn đi."
Đôi chân mảnh khảnh mềm mại tựa như cành liễu yểu điệu, lung lay kịch liệt trong gió xuân, bất cứ lúc nào cũng có thể uốn cong. Bây giờ mà để cô nằm sấp xuống thì không khác gì mở ra lối thoát cả. Cô bỏ đi sự ngượng ngùng và dè dặt, bàn tay mềm thử chống lên mặt bàn bằng kính lạnh như băng, khí lạnh giá rét ngày đông xâm nhập từ đầu ngón tay vào thẳng tâm trí, cái miệng nhỏ của cô không ngừng phát ra tiếng kêu be bé. Một bàn tay bỗng đặt lên bên hông cô, dùng lực sinh ra từ cánh tay để lật người cô lại.
Trong thoáng chốc, sóng mắt đẹp đẽ như hoa đào bay tán loạn chợt dừng lại trên khuôn mặt đang cố gắng kìm chế, ra vẻ chẳng hề bận tâm của Cố Tử Châu. Kế tiếp, chẳng rõ có phải vì lửa dục bốc lên không mà huyệt nhỏ không ngừng tỏa ra hơi nóng và dịch mật, cảm giác trống rỗng cường đại tựa như con ác thú miệng rộng đang cắn nuốt lấy cô, không cho phép tránh thoát. Cơn động tình khiến khóe mắt hàng mi của cô càng đẹp, giống hệt hoa đào bay khắp trời, gò má trắng màu tuyết như có sắc hồng lượn lờ, tựa viên minh châu sáng chói mắt.
Ánh mắt Cố Tử Châu càng sâu hơn trước. Bàn tay to của anh vừa vung lên, khăn quàng cổ, túi xách, áo khoác, kẹp tóc đôi bướm bị bể nát, dây chun rơi ào ào xuống đất. Một đám bụi rất nhỏ bắn tung tóe khắp không khí, trôi nổi bềnh bồng.
Cô lại bị lật người xuống một lần nữa, đưa lưng về phía anh, bàn tay nhỏ bé chống lên mặt bàn. Anh cụp mắt xuống, nhìn gương mặt đẹp như tranh vẽ của cô hiện lên nhàn nhạt trong kính, tình dục bỗng chốc mờ mịt, mông lung.
Cố Tử Châu cầm mấy sợi tóc mềm mại sau lưng của cô, quấn mấy vòng trên đầu ngón tay mình rồi lại nới ra, để mặc sợi tóc mềm mại buông lơi.
"Cô Đường không thành thật, cô xinh đẹp như vậy, sao lại không có ai theo chứ?"
Anh đè chiếc eo nhỏ chưa dày bằng nắm tay của cô, đè xuống dưới, cái mông tròn tự nhiên chợt vểnh lên, tạo thành một đường vòng cung đẹp đẽ mê người. Vừa vén váy lên, hai cánh hoa trắng như tuyết hiện ra, bờ mông chắc thịt, bàn tay to của anh không hề do dự mà phủ lên đó, véo véo, xoa xoa bóp bóp, sau đó lại linh hoạt mò xuống hoa huyệt ướt sũng, tháo chiếc quần lót mỏng viền ren đã ướt đẫm rồi bỏ sang một bên. Nụ hoa hồng nhỏ ngượng ngùng đã tràn khắp đáy mắt sâu thẳm của anh, chứa đầy dịch xuân, tỏa ra mùi hương ngọt ngào, lớp da thịt phấn hồng bên trong lộ ra nhờ huyệt nhỏ liên tục đóng mở.
Cổ họng của Cố Tử Châu cực kỳ khô cháy, loạn từng tấc một, hơi thở vừa kéo dài vừa thô lỗ, bụng dưới đầy lửa thiêu đốt, đầy và căng tới mức sắp tràn ra rồi... "Vù vù..." Hơi thở nóng rực vừa ra khỏi miệng đã hóa thành sương trắng. Cố Tử Châu nhắm mặt mắt, mê người quá, anh nhịn không được, ngón tay run run bất ổn sờ vào đũng quần.
*Chít*
Đường Tô Nhã nghe được tiếng khóa kéo. Cô biết điều đó có nghĩa là gì, đôi chân bỗng cứng đờ vì hồi hộp, phần eo và bụng cực kỳ khẩn trương, nhưng hoa huyệt nhỏ lại rất thành thật, nóng lòng không kịp đợi mà co rúm, phun ra từng đợt dịch mật, vì cảnh nóng sắp lộ ra mà tim cô đập thình thịch. "Cô Đường suy nghĩ cẩn thận, năm nhất năm hai của cô... thật sự không có ai theo đuổi à?"
Một vật vừa thô vừa to bằng thịt, đầy gân xanh gây quanh được phóng ra ngoài, sưng tấy và lớn cỡ cổ tay cô. Cố Tử Châu vẫn cố gắng kìm chế vẻ mặt mình. Gậy thịt nóng hổi, đỉnh đầu còn chảy ra chất lỏng trong suốt, rung lắc đắc ý. Anh nắm hai miếng bảo vệ cánh hoa ra hai bên, đỉnh đầu gậy tựa hổ rình mồi cứ lưỡng lự quanh cái miệng nhỏ hồng đỏ: "Thật sự nghĩ không ra sao?"
Mặt của Đường Tô Nhã đỏ bừng hết cả lên, cô càng không ngừng thở dốc, huyệt nhỏ đóng mở rất đói khát, kêu gào được lấp đầy và tràn ngập, dục vọng mê man suy nghĩ và lý trí của cô. Cô không muốn nghĩ nữa, chỉ nói: "Không có... Không có... A...!"
"Là sao?"
Cố Tử Châu lại cười nhé, bàn tay kéo mở cánh hoa, phần eo đẩy lên trước một chút, đỉnh đầu với kích cỡ trứng ngỗng đã đâm thật sâu vào cửa huyệt bé bỏng.
"Đừng mà... Đừng mà... Đau quá... Mau rút ra..." Mấy giọt nước mắt to như hạt đậu lăn xuống hai bên gò má, rơi xuống mặt bàn tạo thành những bọt nước trong suốt. Đau quá, rất đau, thân thể cô giống như bị kiếm chém thành hai nửa.
Huyệt nhỏ mềm mại bị gậy thịt bành trướng cường bạo, làm nở to đến mức tận cùng; trong nháy mắt, miệng nhỏ màu phớt hồng bị căng tới mức trắng bệch, tựa như dùng sức thêm một chút nữa là nó sẽ vỡ toác ra.
Thấy nhiều nước trơn tru, phóng túng nhiệt tình, thực tế vào bên trong rồi mới biết huyệt mềm sâu rộng tắc nghẽn và khó vào cỡ vào. Đầu gậy bị tầng tầng lớp lớp thịt thơm cắn chặt, run rẩy mút lấy từng ngụm từng ngụm, không cho tiến cũng chẳng cho lùi. Da lưng của Cố Tử Châu căng ra để cố gắng chịu đựng sự vui sướng ngập đầu mà anh chưa từng trải qua này. Đôi mắt đen chớp chớp, khóa chặt cái nhìn vào miệng huyệt nho nhỏ run rẩy, đáng thương tội nghiệp. Anh hít sâu một hơi, giữ chặt eo nhỏ của cô, tiếp tục kiên trì tiến vào bên trong.
"Không... Mau dừng lại... Thật sự đau quá..."
Hang động nhỏ tinh tế chứa đầy thịt thơm non mềm, nhuyễn mịn. Gậy thịt thăm dò trong đó, đục khoét từng tấc thịt non, sau đó chiếm lấy toàn bộ hang động mê hồn này. Đường vào của cô rất mỏng, mới vào hai phần ba mà đã chạm đáy rồi, đỉnh đầu gậy dừng lại ở nhị hoa mềm mại, cảm nhận huyệt nhỏ đẹp đẽ non mềm, mẫn cảm một chút, sau đó đụng mạnh vào chỗ sâu nhất, đâm tới mức khiến cơ thể co giật. "Tôi đây đang giúp cô Đường nhớ lại một chút. Cuối kỳ năm nhất, mùa hè, hồ sen ở khu Nam."
"A... A... Đừng va vào mà... Đừng..." Cô vẫn chưa thể thích ứng với vật thể to lớn trong người mình, huyệt nhỏ tự ý thức co rút lại, lớp thịt mềm giống thủy triều dời sông lấp bể, không ngừng đẩy gậy thịt ra ngoài, nhưng cây gậy đó đã nhét đầy huyệt nhỏ rồi, cho dù có làm động tác kiểu gì cũng không đẩy ra được. Không còn cách nào, miệng nhỏ đành run rẩy trong sự bất lực, vừa mút vừa co, ngậm chặt lấy gậy.
Cố Tử Châu vẫn như cũ, không hề gián đoạn việc dùng đầu gậy để ức hiếp đóa hoa nhỏ, vừa ẩm vừa nhanh, vừa mềm lại mịn. Động tác ấy khiến người anh tiết đầy mồ hôi, anh nhịn không nổi, yết hầu phát ra tiếng thở gấp nặng nề mà khêu gợi. Giữ chặt phần eo, anh cử động phần mông và rút ra một đoạn rồi lại đâm vào thật cường bạo, rút ra, không hề thương tiếc, tiếp tục đâm vào rút ra dứt khoát mãnh liệt.
"Không... Đừng động... Chờ một chút..." Đã chọn cách thỏa hiệp rồi, Đường Tô Nhã không định già mồm cãi láo, thật ra cô chưa chuẩn bị gì cả, huyệt nhỏ ngây ngô chưa trải sự đời thì làm sao có thể chịu đựng thế công mưa rền gió dữ? Cả thân thể cô lay động kịch liệt, huyệt nhỏ khép khép mở mở quá nhanh, nuốt ăn không kịp, đành phải để gậy thịt đâm vào làm cho nước bắn bốn phía, cánh hoa bị lật ra lật vào, không có sức chống đỡ.
Cố Tử Châu tùy ý cắm vào rút ra một cách xuyên suốt, hạ thấp phần eo mạnh mẽ. Đôi môi mỏng của anh kề sát vành tai nhỏ của cô,
tiếp tục nhắc nhở: "Tôi sẽ giúp cô nhớ lại một chút. Cây bạch dương, bánh ốc quế, viện nghiên cứu sinh, khoa Máy tính, học trưởng*."
*Học trưởng: Đàn anh lớp trên
Mắt hạnh phủ đầy hơi nước mờ mịt của Đường Tô Nhã chợt lóe lên tia sáng. Ký ức chợt quay về mùa hè mấy năm trước, cô đang cầm bánh ốc quế chứa kem sữa chua dâu tây, đứng ở dưới cây bạch dương bên hồ sen cho mát, đột nhiên có một anh chàng đi tới làm cô giật mình, rơi vãi vụn bánh đầy váy. Anh chàng đó để tóc mái phía trước rất dày, đeo mắt kính bản to, không thấy rõ một nửa mặt. Cô chỉ nhớ làn da anh rất trắng, đường cong của cằm tuyệt đẹp, đôi môi hồng thắm, nói chuyện ấp úng, bảo rằng mình thích cô.
Lần đầu gặp mặt, hoàn toàn xa lạ, đương nhiên là cô từ chối. Sau này lại có nam thần yêu thích, tỏ tình với cô hai lần, cô càng không giữ người ta lại. Ngón tay non mịn nắm thành nắm đấm, cơn run rẩy mà Đường Tô Nhã cố gắng ổn định đã biến thành từng tiếng không rõ, cô giống như con mèo nhỏ gọi tên anh: "Cố... Cố Tử Châu..."
Anh cắn chặt răng, rút ra đâm vào càng thêm mãnh liệt. Gậy thịt vòng vo húc mạnh vào hoa nhỏ, va chạm, nghiền nát, muốn khai phát chỗ non mềm. Dần dần, tâm hoa cảm thấy thú vị, nó giống như cái miệng nhỏ nở ra để ngậm chặt đầu gậy tròn, vừa mút vừa hít lỗ nhỏ trên bề mặt.
Anh sắp bay cao rồi, da đầu tê dại hết cả đi, nhưng như thế này còn chưa đủ, mãi vẫn chưa đủ. Anh muốn chiếm lấy cô hoàn toàn, khiến cho huyệt nhỏ của cô ăn sạch gậy thịt của anh.
Đầu gậy cẩn thận xoay tròn và nghiền nát tâm hoa, bất thình lình, nó đánh bất ngờ làm cho vật cứng xông vào tâm hoa non mịn với thế như chẻ tre, đút toàn bộ gậy thịt cho tử cung mềm mại ăn sạch.
"Là anh đây mà, học muội."*
*Em gái lớp dưới
Tựa như có khói lửa nổi tung lốp bốp ở trong đầu làm cho cô hoa mắt mê man, thân dưới lại bị va chạm mạnh một hồi, khiến cho toàn bộ lớp thịt non mềm bị đâm quyết liệt phải nghe lời, phần mẫn cảm đẹp đẽ bên trong cảm thụ được vật cứng nóng rực vừa rút vừa đẩy, ma sát làm cho người ta vừa kinh hãi vừa khuây khỏa. Giờ phút này, những suy nghĩ phức tạp rối rắm của cô đang cào xé lấy nhau,
"Cố... Cố... Tử Châu... Chậm một chút... A... Nhẹ chút... Không... Đừng nhanh quá..." Không cần mau nữa rồi..." Cô lắc đầu kịch liệt, chẳng biết phải làm sao cả, mái tóc dài màu hạt dẻ quét loạn xa trên lưng, cuối cùng rơi xuống gáy cô như đám tơ vò.
Anh chẳng những không như cô mong muốn mà phần eo hẹp còn đong đưa đêm, gia tăng tốc độ rút ra cắm vào, gậy thịt tráng kiện liên tục vào ra ở phần mông non mềm như đậu hũ mới xuất lò, miệng hoa huyệt phấn hồng bên dưới mút lấy một cách khó khăn, rốt cuộc vẫn không theo kịp tiết tấu quá nhanh của anh.
Không được đâu! Cô không chịu nổi đâu! Nhanh quá! Sâu quá!
Đường Tô Nhã muốn giãy dụa thân thể để giảm bớt thế công của Cố Tử Châu. Bàn tay to ở bên hông bỗng chốc bóp chặt lấy cô, không cho nhúc nhích. Gậy thịt càng vào sâu càng đánh phá huyệt nhỏ dữ dội, đỉnh đầu gậy hung hăng nạo vét vô số nếp nhăn trong tầng tầng lớp lớp thịt mềm, vòng vo quanh co rồi đi thẳng về phía tử cung, giãn nở kịch liệt, căng tràn chỗ ấy của người phụ nữ.
"Không... Đừng... Tôi chịu không nổi nữa... Thật sự chịu không nổi..."
Giọng nói của cô mềm mại tinh tế, xen lẫn với tiếng khóc khản đặc. Cố Tử Châu không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt hoa lê đẫm mưa của cô, nước mắt trong suốt trào quanh mắt hạnh rồi tràn ra như tuyết tan trên gò má, hàm răng nhỏ cắn môi anh đào mọng nước, khóc nức nở tội nghiệp.
Bị sự tưởng tượng của bản thân câu mất hồn, không kìm chế được nữa, anh thở dốc một hồi, thân dưới càng động càng hăng say. "Bụp, bụp, bụp", cơ bụng hung hăng đánh vào phần mông nhỏ co giãn, đút gậy vào cái miệng bé bỏng kia, không chút gián đoạn.
"A... Đừng... Đừng..." Cô hét lên chói tai, cho dù thế nào cũng không thoát khỏi việc bị ai đó đâm sâu giữ chặt. Khoái cảm ngập đầu tựa như dòng điện chạy qua, tay chân mềm yếu và phần eo lẫn phần bụng của cô bị kích thích, huyệt nhỏ vốn thít chặt chật hẹp liều mạng co rút, nhưng vì có vật cứng chôn sâu ở trong nên không thể khép, ngược lại còn ngậm lấy gậy thịt căng đầy, miệng nhỏ mút một cách đói khát. Hành động này càng kích thích thú tính tận trong xương tủy của người đàn ông. Gậy thịt đâm vào rút ra, đánh thẳng về phía trước... Sự nhiệt tình của anh đúng là muốn đâm cô đến chết mà!
Niềm vui sướng sâu sắc giống như tia sét trong bão đánh xuống. Cô sợ run, lay động cả người, linh hồn bị chấn động. Lực mạnh khiến cô giàn dụa nước mắt, cảm giác đau từ huyệt nhỏ lan khắp người, lại để cho khoái cảm mê man sinh sôi, cắn lấy gậy thịt từng vòng thật chặt, tựa như không cắn đứt đầu gậy đầu sỏ kia thì sẽ không bỏ qua.
"Chặt quá, đừng mút chặt quá." Bị cắn lấy như vậy, Cố Tử Châu không tránh khỏi phiêu lãng bồng bềnh. Huyệt nhỏ càng cắn nhanh, gậy thịt càng đâm mạnh, lực ma sát rút ra đâm vào thêm phần mạnh mẽ, khiến cho từng nếp nhăn, từng thớ hoa mềm mại non mịn, từng lớp thịt, tử cung hoa bé bỏng, không có nơi nào không bị gậy lớn xâm phạm cả.
"Quyết liệt quá... Đừng... Cố... Cố Tử Châu... Tôi không được... không chịu nổi nữa..."
Hoa huyệt nhỏ chịu đủ mọi sự chà đạp, cửa nhỏ bị đâm đỏ rực, phấn chấn hóa thành đỏ tươi, đã thế còn bị cây gậy lớn chèn ép, dáng vẻ thật sự quá dễ thương đáng yêu, khiến cho người ta càng muốn chà đạp thêm nữa.
Cố Tử Châu tiếp tục cử động phần eo, gậy xuyên qua tầng tầng lớp lớp thịt mềm, hoàn toàn tiến vào tâm hoa, chiếm lấy tử cung. Đầu gậy nghiền nát từng thớ thịt trong ấy.
"A!!!"
Vị trí này dữ dội và mẫn cảm như vậy, anh lại nghiền nát muốn đòi mạng. Tay chân cô run lẩy bẩy, sợ không kiên trì nổi nữa, huyệt nhỏ co rút kịch liệt rồi phun ra từng đợt nước: "Mau dừng lại... dừng lại... Không chịu nổi nữa... Sắp lên rồi..."
Cố Tử Châu đúng là có ý định dùng mọi góc độ để nghiền nát lớp thịt thơm mẫn cảm của cô, chà xát đến khi huyệt nhỏ run rẩy, dịch mật bắn tung tóe, khiến cô gào khóc vì đã đạt tới giới hạn cao nhất.
"Tới rồi... Tới rồi... Hu hu..."
Trong một khắc lên đỉnh ấy, Cố Tử Châu rút gậy thịt ra khỏi huyệt nhỏ, giữ chặt eo cô, quay ngược cô lại, mặt đối mặt với anh. Vì dùng sức quá mạnh, đầu nhũ hoa của cô giống như bị gió thổi nảy lên nảy xuống, gò má và bả vai mịn màng mềm mại cũng dồn dập theo. Ngón tay anh lướt qua đôi chỗ mềm nhũn ấy, khi lướt đến bờ vai, lòng bàn tay hơi co lại như một chiếc tổ, vừa đủ để áp vào gò má trắng màu tuyết của cô. Đồng thời, gậy thịt giữa hai chân thăm dò cơ thể cô một chút, đầu gậy tìm được cửa huyệt rồi chẳng hề do dự bước vào, không phải chờ đợi, không cần giảm xóc, anh trực tiếp khởi động thân thể cường tráng, cố sống cố chết để đâm xuyên huyệt nhỏ non mềm sâu rộng kia.
"Ưm... Đừng mà... Đợi chút đã..."
Huyệt nhỏ đã lên đỉnh còn phải chịu đựng vật lớn nên bị sưng to lên. Chân mày của Đường Tô Nhã nhăn lại vì đau đớn, đáy mắt cô rơm rớm nước, rơi từng giọt và men theo thân thể mềm mại, qua trái qua phải. Mấy giọt nước mắt chuyển động một cách kỳ lạ, tựa như muốn tạo thành một chuỗi bọt nước. Cố Tử Châu nhìn thấy tất cả, cõi lòng bỗng mềm hẳn đi. Anh chỉ cảm thấy cô đẹp rung động lòng người, bất chợt không thể khống chế nổi biết bao cảm xúc bao la hùng vĩ nữa. Cố Tử Châu cúi đầu hôn lên mắt cô, cô sợ tới mức nhắm mắt lại theo phản xạ, vì thế cánh môi dịu dàng của anh chỉ chạm phải hàng mi rậm mà thôi.
"Hờ -- Hờ --"
Anh vừa chớp mắt vừa thở dài, động tác chợt trở nên thô bạo, đẩy cô nằm lên bàn, bắt hai chân cô kẹp chặt eo mình, rút ra đâm vào một cách cuồng loạn, đâm với sức lực cực lớn. Hai chân cô không kẹp căng được, đồng thời thả xuống, ngồi cũng không ngồi vững, đành phải vươn những ngón tay như ngọc để bấu chặt lấy bả vai khỏe mạnh của người đàn ông.
Dục vọng chưa từng bành trướng như thế, gậy thịt căng khoảng cổ tay cô, tỏa ra hơi nóng ghê người, đánh phá vào bên trong huyệt, đánh cho hoa tâm nở ra, độ nóng đủ để nướng chín lớp thịt thơm mềm bên trong, càng làm tăng sự mẫn cảm của cô lên.
Lúc này, dây thần kinh của cô đặc biệt sục sôi, huyệt nhỏ thật sự đã chứa toàn bộ hình dạng của gậy thịt, thịt non thịt mềm đã bị gân xanh trên mặt gậy vây kín, cổ tử cung ngậm chặt đầu gậy giống như ăn phải một que kẹo ngon, thậm chí còn phát ra mấy tiếng động cực kỳ phóng túng.
Đường Tô Nhã đỏ hết cả mặt, đôi mắt ngượng ngùng không biết phải trông vào đâu. Ngón tay mảnh khảnh của cô trượt xuống khỏi đầu vai anh, trượt tới lồng ngực cứng rắn, cô cất giọng yếu ớt cầu anh tha thứ: "Đừng... Đừng... Chậm một chút... Không cần..."
Cố Tử Châu nở nụ cười, giọng điệu lại cất cao: "Cô Đường!" Lời nói của anh tràn đầy ý vị, trăm xoay ngàn chuyển, giống hệt như con người của anh, không ai nhìn thấu được, không ai có thể chạm tới.
Ngón tay thô lỗ đặt lên môi cô tựa như chuồn chuồn đậu vội lên hạt châu. Anh khàn cả giọng, từ từ nói: "Ngoại trừ mấy chữ "Không, không cần, nhẹ chút, chậm một chút", đôi môi mê người của cô có thể cho tôi nghe mấy từ khác được không? Theo như nhu cầu của cô thì trong việc này không cần phải trở nên giống cưỡng gian thế đâu."
"Nếu cô Đường không để ý quá nhiều, tôi hy vọng cô phối hợp một chút, cô cứ như vậy làm cho dục vọng và hứng thú của tôi không được cao."
Anh coi thường Đường Tô Nhã không có kinh nghiệm trong chuyện giường chiếu. Lúc nói chuyện, anh cũng không trì hoãn giây phút nào, gậy thịt hết ra lại vào, hung hung hăng hăng ở trong huyệt nhỏ non mềm của cô, nếu nói kiểu như anh là sắc quỷ cũng không ngoa, vậy mà còn dám mở miệng nói "dục vọng và hứng thú không cao".
Đường Tô Nhã thầm nghĩ, thân thể cô bị anh chiếm lấy rồi, tóm lại không thể mất nhiều hơn được, anh muốn thế nào thì cô sẽ phối hợp thế nấy.
Cô vội hỏi: "Anh... anh muốn tôi... phối hợp ra sao..."
Cố Tử Châu rút ra cắm vào hơn mười lần, gậy thịt lớn bị hai cánh hoa mềm mại mịn màng quấn lấy chặt chẽm, đầu gậy cũng sa vào hương thơm mát dịu, bị hoa nhỏ bao trùm sít sao, đè ép mát xa.
Anh thoải mái híp mắt lại, ánh mắt tựa như ngưng tụ lại, khóe mắt dài ra như tơ tằm kéo xa. Nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp tựa hồng đào của cô, khóe môi anh cong lên: "Trước tiên cứ nói vài câu dễ nghe xem."
"Hả? Cái gì?" Không phải nghe không hiểu, mà là yêu cầu của anh khiến cô ngơ ngác chẳng biết làm sao, mấy ngón tay cứng đơ cứ nới lỏng rồi lại nắm lấy anh, cuối cùng níu chặt lấy chiếc áo bành tô lẫn áo dệt kim hở cổ trên người anh.
Thế nhưng, Cố Tử Châu vẫn giữ vẻ bình thản, không thúc giục cũng không nói chuyện, lẳng lặng nhìn cô đang gồng lên chịu đựng, gậy thịt giảm tốc độ trong giây lát nhưng không hề bớt dũng mãnh một chút nào, cứ tiếp tục thăm dò huyệt mềm non mịn ngập nước.
Hai người đều không nói chuyện, mọi thứ trở lại vẻ yên tĩnh, tiếng động "rút ra đâm vào" cất lên rõ to. Đường Tô Nhã chẳng có cách nào để khiến bản thân mình miễn nhiễm với bầu không khí phóng túng này, mỗi một tấc da tấc thịt, mỗi một tế bào của cô đều bắt đầu nóng lên. Làn da trắng trẻo bị lửa dục đốt cháy thành những mảng phấn hồng mê người, nhất là gậy thịt kia không ngừng xuyên suốt huyệt nhỏ, độ nóng ngày một tăng cao, hơi nóng bốc lên, dịch mật chảy liên tục, tràn ra theo động tác rút ra cắm vào. Nơi ân ái riêng tư vốn chặt chẽ bỗng trở nên ướt sũng.
Cô ngượng ngùng nhìn Cố Tứ Châu, độ cong trên môi anh đã giảm bớt, cũng coi như là người biết ý tứ. Hơn nữa, anh còn bắt kịp khoảnh khắc cô liếc trộm mình, ánh mắt tối đi mấy phần: "Cô Đường, nếu như dùng lời để nói, cô có thể nói một chút để tăng tình dục và hứng thú của tôi không?"
Cô lắc đầu, nói nhỏ: "Tôi... Tôi không... thật sự không..."
Cổ họng cô cực kỳ khô khan, cô nuốt vài ngụm khô khốc, động tác nuốt rất nhỏ cũng khiến cơ bụng co lại, ngay cả huyệt nhỏ cũng co rút một chút rồi cắn một phát thật mạnh vào gậy thịt lớn.
Da mặt Cố Tử Châu căng ra, bên trong anh càng nóng bức, ẩm ướt, chặt chẽ lẫn thoải mái muốn chết. Anh nheo mắt, một tay mò từ từ đến cổ cô, kéo tung áo sơ mi ra: "Cô có thể ca ngợi tôi về kích cỡ, độ cứng, độ dài, kỹ thuật. Mặt nào cũng được."
Anh nói không nhanh không chậm, mặt của Đường Tô Nhã đỏ hết cả lên, ngón tay cô suýt kéo nút thắt trên áo anh xuống, đôi môi anh đào run lẩy bẩy, không tài nào thốt nổi một lời ra khỏi miệng, ngược lại còn rơm rớm nước mắt muốn khóc.
"Cô Đường?"
"Không được đâu... Tôi không..."
"Tài nữ nổi tiếng của khoa Biên đạo (biên kịch và đạo diễn) ơi, ngay cả hệ thống ngôn ngữ của cô cũng không có năng lực sao?" Anh đột ngột dựng thẳng lên làm cho đầu gậy chen vào tử cung bé bỏng, va chạm các vách, từ từ dựng thẳng bụng của cô lên. Bàn tay to của Cố Tử Châu mò từ eo cô mò lên phía trên, vừa giữ chặt gáy, anh vừa áp sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn: "Dài hay không?"
"Dài... Dài... Á..."
Bàn tay anh đè ép, buộc cô phải cúi đầu xuống. Hình ảnh gậy thịt tráng kiện, to khủng bố cứ tới lui, xâm chiếm huyệt nhỏ mềm mại đẹp đẽ đập vào mắt cô, thứ đó to cỡ cổ tay cô, gân xanh chằng chịt, bề mặt sáng bóng. "To hay không?"
Cô lắp bắp: "To... To..."
Cố Tử Châu cười kín đáo, ngậm chặt lấy cánh môi cô, mút vào dịu dàng: "Huyệt nhỏ của cô vừa mau vừa nhỏ, nước cũng nhiều, lực hút cực mạnh khiến tôi rất thoải mái."
Anh bổ sung thêm: "Có qua có lại."
Huyệt nhỏ mẫn cảm của cô co rút lại thật chặt, miệng nhỏ không ngừng cắn gậy. Đường Tô Nhã không dám tin, anh đã hoàn toàn bị những lời tự nói một cách bình thản ban nãy khiêu khích đến mức lửa dục đốt người. Cô không thể nào xoay trở thân thể mềm mại được, người đàn ông này giống hiểu hết khát vọng của cô, tốc độ đang trở nên nhanh hơn.
Lúc này, huyệt nhỏ trải qua sự đâm xuyên từ nãy tới giờ đã hoàn toàn thích ứng với dục vọng của đàn ông, cho dù nhanh hay chậm, sâu hay cạn, tóm lại là phối hợp một cách không thể chê vào đâu được. Gậy thịt vừa rút vừa đẩy, huyệt nhỏ vừa thu vừa thả.
Gò má phấn màu đào, nét kiều diễm không ngừng sinh sôi, mồ hôi trong suốt chảy ra liên tục. Thấy cô nóng như vậy, anh lập tức cởi hết quần áo còn thừa ở nửa thân trên của cô, để lộ thân thể mềm mại như ngọc, trắng trẻo như tuyết.
Làn da của cô rất đẹp, vừa non mềm vừa mơn mởn, hoàn toàn như một khối ngọc Dương Chi cực phẩm, không thể tìm ra một khuyết điểm nào. Bầu ngực cao ngất tạo thành đường cong tuyệt đẹp có thể sánh với nhật nguyệt.
Chắc chắn bầu ngực này xứng với hai chữ "đầy đặn", bàn tay to của Cố Tử Châu chẳng thể nắm giữ hết được. Năm ngón tay anh bắt lấy, thịt và sữa trào ra giữa những kẽ tay, phải nói là không khác gì "ôn hương nhuyễn ngọc" (hương dịu ngọc mềm); còn nữa, hai đầu nhũ hoa non mềm mịn màng, sớm đã sưng to cứ dựng thẳng lên, tựa như nụ hoa run rẩy trong gió xuân phơi phới, đáng yêu đến mức không thể thốt thành lời.
Cố Tử Châu cảm thấy mình say đắm mất rồi. Thân thể cô vừa thơm vừa mềm mại, huyệt nhỏ chặt chẽ non mịn. Chân mày của cô, mắt của cô, hàng mi của cô, mỗi một chỗ trên người cô, từng biểu cảm của cô, từng cử chỉ, phải nói là làm anh yêu mãi cũng không đủ. Sự kích động và tình ý trong anh đều hóa thành lửa dục bốc cao, tất nhiên đã đúc lại toàn bộ máu thịt vốn bị đốt cháy của anh. Anh không còn cách nào, chỉ đành kéo cô triền miên với mình, rơi vào vực sâu của dục vọng.
Anh cố gắng hết sức để đè nén hơi thở ồ ồ và dây thần kinh vặn vẹo trên mặt, cố sức để bản thân mình trông có vẻ bình tĩnh một chút, giống như không rảnh để ngắm nhìn vẻ đẹp của cô. Gậy thịt to dài nhanh chóng co rúm lại trong huyệt nhỏ trơn ẩm, dễ mắc kẹt. Anh chẳng cần phải dùng động tác mạnh trên phạm vi lớn, chỉ cần làm cho đầu gậy cực to rút ra khỏi tâm hoa chật hẹp từng chút một, sau đó lại đẩy vào, lặp đi lặp lại bài học này với miệng nhỏ mềm mại. Đáng thương cho tử cung, cái miệng nhỏ bị vật to căng ra chèn vào, không ngừng khép khép mở mở, khó khăn lắm mới có thể từ từ chứa được gậy thịt vĩ đại.
Đường Tô Nhã đã mất đi quyền khống chế thân thể mình, tùy ý để người đàn ông kia sắp xếp việc "đâm đâm rút rút". Cả người cô run rẩy kịch liệt, huyệt nhỏ cũng vậy, không chỉ lớp thịt nhẵn nhụi co rút ở bên trong mà cửa huyệt cũng vừa kéo vừa ngậm chặt gậy thịt, dịch mật không ngừng bắn ra phía ngoài.
Đường Tô Nhã giống như đang ngâm mình trong một hồ nước sâu, ba chìm bảy nổi, miệng và mũi ngập trong nước. Cô mở đôi môi anh đào, nhịn không được mà thở gấp, ngay cả tiếng cũng cất không nổi. Chân mày cô nhíu lại thành một đường, không thể phân rõ rốt cuộc là khoái cảm hay đau khổ nhưng thân thể vẫn cứ hùa theo dục vọng của anh, huyệt nhỏ mềm mại và gậy thịt to lớn phối hợp cực kỳ hoàn mỹ.
Dù gì đồ bằng kính cũng rất cứng, thân thể đẹp đẽ của cô lại non mềm, Cố Tử Châu sợ cô ngồi nhiều sẽ nhức mông, anh trực tiếp bế cô dậy, nhấc bổng lên. Cô lập tức ôm lấy cổ anh như một phản xạ, mái đầu không còn sức tựa vào bả vai anh, mí mắt hạ xuống vì buồn ngủ.
Sói đói còn chưa ăn no, sao có thể bỏ qua cho cô được?
Bàn tay to đỡ bờ mông đầy đặn như hai cánh hoa của cô lên, nhấc nhẹ. Trong thoáng chốc, gậy thịt lớn gạt ra lớp thịt mềm triền miên hai bên, kẹt vào tử cung. Nơi riêng tư được kết hợp ấy không có một khe hở, hai cánh hoa mềm mại ngoài cửa dính sát vào nhau, dường như cũng muốn chen vào huyệt nhỏ non mềm tựa tơ lụa để hưởng thụ. "A... Quá sâu rồi..." Khoái cảm sắc bén kéo cô từ màn sương trở lại, cô cảm nhận được huyệt nhỏ bị đâm rất mạnh, tử cung bị lấp đầy, cái gì đó còn muốn chui vào bên trong.
"Thật sự quá sâu rồi..."
Cố Tử Châu không để ý tới sự giãy dụa và chống chọi của cô, anh giữ chặt phần mông nhỏ co giãn, dùng huyệt nhỏ xinh đẹp để tha hồ khuấy vọng dục vọng bành trướng của mình. Hơn thế nữa, anh còn "đi đi lại lại trong không gian trống rỗng" của cô, lúc nhanh lúc chậm, dùng mọi góc độ và tốc độ khác nhau để ma sát lớp thịt mẫn cảm, đâm vào thịt thơm mềm yếu, làm cho cô vui thích đến mức không kiềm chế được.
Không ít sợi tóc ở phía sau lưng bị hất ra trước bầu ngực cao ngất trắng nõn, từng lọn tóc xoăn được uốn dày cứ nảy lên nảy xuống trên da thịt đẹp đẽ, vừa nghịch ngợm vừa mê người, làm cho cánh tay đang căng thẳng của anh buông khỏi thân thể cô, lúc anh hạ tay xuống chụp lấy cô thì gậy thịt đã hung hăng xuyên suốt huyệt nhỏ rồi.
"A a a... Không... Không cần..." Đường Tô Nhã trợn to mắt, hoảng hốt, vừa sợ anh buông tay thì mình sẽ ngã xuống nên cô vội bấu chặt cổ anh, vừa sợ lần bị đâm xuyên quá kích thích này nên muốn chạy trốn. Sự mâu thuẫn to lớn xé rách thân thể lẫn linh hồn, cô gào khóc, nước mắt lăn xuống gò má và tóc. Cuối cùng, thân thể cô chợt run lên, hai chân đá đạp lung tung trong không khí, nước dịch trong huyệt nhỏ bắn tung tóe, cô và Cố Tử Châu đã đạt tới đỉnh điểm cùng một lúc.