"Anh vừa làm gì em?" Tịnh Hề lui lui ra xa, đề phòng nhìn Lạc Cẩm Tu, lòng bàn tay cô dinh dính ít máu tươi ở sau lưng...
Vừa rồi, là nam phụ đại nhân cắt cánh cô à???
Anh ta lại phát bệnh gì thế?
Trông bộ dạng cảnh giác, e ngại của Tịnh Hề, cánh tay định vươn lên đỡ lấy cô khựng lại, Lạc Cẩm Tu không có trả lời cô...
Quả thực vừa rồi, anh có ý định tổn thương em ấy...
Tưởng chừng bản thân không nỡ, ai dè lại khiến bé con đau đến vậy...
"A...a sao đau thế chứ?" Tịnh Hề siết chặt tay lại, cúi gập người xuống, nỉ non vì quá đau đớn...Hàng lông mày xinh đẹp nhíu chặt, đôi cánh quẫy quẫy vài cái...
Oa oa oa! Khóc mất thôi!
Lạc Cẩm Tu vội vội vàng vàng chạy đến, anh ôm chặt lấy người Tịnh Hề, gấp gáp nói: "Để anh xem xem."
Lần trước, Radwan chỉ bị nhiễm nhẹ hơi thở của quỷ, là phải nghỉ ngơi tận mấy tháng rồi...
Trường hợp này của Tịnh Hề, chỉ sợ ngủ luôn mấy năm á.
Sức lực trong cơ thể như bị rút cạn, hai cánh tê dại, mất đi khả năng cử động. Sau lưng truyền đến nỗi đau nóng rực lửa. Mồ hôi chảy ướt đẫm lưng áo, nước mắt cứ thế trào ra, lăn xuống gò má trắng mềm. Quá khó chịu, Tịnh Hề cứ thế hoa hoa lệ lệ ngất đi.
Ừm...
Quả nhiên ngất đi dễ chịu hơn...
Chuột nhỏ trông Tịnh Hề khổ sở vậy, thương tâm...
Ô ô ô! Kí chủ, người ta xót cho ngài quá!
Khóc bảy bảy bốn chín dòng sông.
Hic hic, có gớt nước mắt cũng vô dụng.
Lần đầu tiên nó cảm thấy hối hận, nhưng cửa hàng hệ thống làm gì có thuốc, chỉ có xiền.
Kí chủ đại nhân, cố chống đỡ.
Có ta ở đây, ngài không chết đâu...U hu hu hu...
Lạc Cẩm Tu cuống cuồng lật người cô nhóc lại, vén áo Tịnh Hề lên, để lộ ra mảnh lưng nõn nà. Anh hiện giờ không có hứng thú đâu ra để mà trêu chọc bé con, chỉ lo cho vết thương của em ấy...
Bàn tay to khẽ xem xét vết rách từ đôi cánh, đụng tới chỗ ướt đẫm máu, đồng tử Lạc Cẩm Tu chợt co lại một vòng...
Nhiều máu chảy quá...
Rõ ràng anh chỉ cào nhẹ một cái thôi mà...
Lạc Cẩm Tu úp người cô nhóc lên sô pha, bắt đầu quá trình băng bó vết thương. Tại vì về sau định khám phá thử ngành y, nên tay nghề chữa trị tuyệt đối ok. Song chẳng được gì...
Mặc dù vết thương đã hết chảy máu, nhưng sắc mặt Tịnh Hề tái càng thêm tái. Đôi môi béo mập hoàn toàn mất đi huyết sắc.