"Không thả." Feyrld ung dung đáp lại, chàng bắt đầu cầm đũa. Gắp một miếng thịt, nhét vào mồm: "Thả nàng rồi, thể nào nàng cũng tìm cách đối phó với ta."
Chàng đâu có quên, trước đây nàng ấy dùng thanh kiếm ma quỷ kia để giết chết chàng.
Cả tấm phù kì dị đó nữa...
Vẫn là nên trói người lại thì hơn.
"Ngươi trói ta như vậy, bảo ta ăn cơm kiểu gì?" Không hiểu sao, Tịnh Hề càng nhìn tên này, càng thấy chướng mắt. Cảm giác rất rất muốn cầm quả sầu riêng ném vào mặt chàng ta.
Ném cho ngươi chết nè.
Ném cho ngươi hủy dung nè.
"Vậy thì nàng đừng ăn." Người đàn ông hờ hững trả lời, mồm nhóp nha nhóp nhép nhai cơm. Mũ trùm đầu không khỏi rung rung theo cơ mặt chàng ta.
"Ngươi không có tháo khăn bịt mặt à?" Tịnh Hề dùng ánh mắt như nhìn thằng thiểu năng mà nhìn Feyrld. Nàng chống đỡ cái eo, sao cho bản thân mình ngồi vững vàng. Tiếp tục đánh giá Feyrld. Người đâu mà kì "cụt" không hà?
Trông cái cách mà chàng ta ăn kìa.
Mỗi khi Feyrld đưa đồ ăn vào miệng, hai phần khăn phần miệng sẽ tự mở ra, cho vào mồm...Sao trông giống cái mỏ vịt thế cơ chứ???
Khụ...khụ...nhịn cười đi. Giờ mình đang là người bị bắt cóc mà.
Căn phòng là một mảnh tĩnh lặng. Không một ai tiếp tục nói chuyện cả. Chỉ có tiếng hít thở đều đều cùng với thanh âm bát đũa va chạm với nhau. Thi thoảng, Tịnh Hề sẽ lén đảo mắt nhìn sang mâm thịt nướng thơm ngon bị hao dần đi...
Nuốt nước bọt ừng ực...
Đói quá...
Từ trưa tới giờ, nàng đã kịp ăn gì đâu chứ.
Vậy mà tên đàn ông này còn dám múa mồm trước mặt ta!!!
Feyrld ăn rất nhanh. Chưa đến mười lăm phút, chàng đã ăn xong phần của mình. Đôi đồng tử hổ phách nhìn đến thiếu nữ ngồi bên nệm. Chàng đặt phần ăn của nàng gần đó, cắm hai đôi đũa lên trên giữa núi cơm, tươi cười thản nhiên: "Nữ hoàng bệ hạ, mời nàng ăn."
Tịnh Hề:"..." Thích oánh nhau hay gì???
Ta còn sống sờ sờ đây, cắm cắm cái gì hả?
Kìm nén cơn tức giận muốn đá bay cái bát, Tịnh Hề đối diện thẳng với cặp mắt thâm thúy của Feyrld. Mắt hạnh cong lại, mỉm cười đầy máy móc: "Ngươi làm ơn thả ta ra được không?"
Không thả, chẳng lẽ bắt ta cúi đầu nốc cơm như chó à?
Đợi đã...
Sắp xong rồi...
"Ta nói không thả là không thả."
Tịnh Hề:"..." Ha ha ha, người anh em! Đây là nhà ngươi tự tìm đường chết.
Thiên đường có lối không chịu đi, địa ngục đóng cửa lại cứ thích lao đầu vào...
Đỡ nè!!!
Tịnh Hề lăn một vòng sang bên nệm. Đá chân mạnh một cái, trúng ngay hạ bộ của người đàn ông. Vì quá đau đớn, Feyrld kêu to tiếng, gập người lại, hai chân khụy xuống đất. Không rõ chàng ta bị làm sao nữa, đúng lúc này, khăn trùm đầu cư nhiên rớt xuống.
Gấp gáp tháo lỏng dây thừng ra, Tịnh Hề móc ra một tấm phù, phi mạnh về hướng Feyrld. Phù mỏng đập mạnh vào lồng ngực, chàng khó khăn ho ra hai ngụm máu. Máu tươi tràn khoé miệng, chảy xuống cằm. Nhìn theo