Như thể nghe được tiếng lòng của cô, cha Cố nói tiếp: " Để một con nhóc như con sống một mình trong Cố trạch rộng lớn thế này có chút quạnh quẽ nên ba đã mua một căn hộ ở khu đô thị Vũ Hoa. Mấy ngày nay, ba xin nghỉ học cho con rồi. Con chuẩn bị thu xếp hành lí rồi thím Lý đưa con đến đó."
Tịnh Hề ngoan ngoãn gật đầu. Thấy phản ứng của cô như vậy, hai vợ chồng Cố gia không nói thêm nữa.
Bữa sáng cứ thế kết thúc trong im lặng.
Ăn xong, Tiểu Hề lê xác lên phòng, nhét đống đồ vào vali. Đa số đều là áo hoodie hết, còn có vài đồ gia dụng như bàn chải,... hay đồ dùng học tập, sách vở cũng được cô mang theo.
\[ Kí chủ! Ngài không thấy buồn sao? Dẫu sao đây cũng là nơi ngài sống hơn mười hai năm.\]
Tịnh Hề xác thực không hề buồn gì cả.
Sống một mình, ta có thể làm gì cũng được. Đi ra ngoài về muộn sẽ không ai quản.
Quá tuyệt vời!
\[.....\] Nó không biết nên vui hay buồn khi có một kí chủ vô tâm như thế này đây.
Chuột nhỏ cứ có cảm giác nếu để kí chủ ở một mình, cô ấy sẽ buông thả bản thân cho xem.
Kệ đi! Kí chủ vui là được!
Cổng lớn Cố trạch đóng lại, Tịnh Hề chào tạm biệt hai vợ chồng Cố gia và đứa em trai hờ, cô nhóc ngồi vào xe ô tô. Chuẩn bị đi nhận nhà mới.
Nửa tiếng sau.
Xe ô tô dừng lăn bánh, tài xế bước xuống, mở cửa sau ra. Ông ta lấy vali từ cốp xe xuống, đứng sau Tịnh Hề, thái độ vô cùng cung kính.
Tịnh Hề đứng yên đánh giá quang cảnh trước mắt.
Ừm, gọi nơi này là khu đô thị là chuẩn rồi.
Xung quanh khu này có siêu thị, sân chơi trẻ em, rạp chiếu phim, công viên,..v..v
Rất tiện nghi và náo nhiệt!
Chỉ sợ giá mua nhà cũng không rẻ.
Tịnh Hề tự hỏi liệu hai vợ chồng Cố gia thực sự hào phóng vậy ư?
Có gì đó không đúng lắm!
Kệ! Sống vui là ok rồi!
Tịnh Hề được thím Lý dẫn lên tầng 6, toà nhà A. Căn hộ này có tất cả bốn phòng. Một phòng bếp, một phòng ngủ, một phòng khách, một phòng tắm. Thiết kế khá ổn, giống căn phòng của cô khi ở Cố trạch.
Tịnh Hề vứt vali ở phòng ngủ, nhảy thẳng lên giường.
Oaaaa! Giường nhún nhún, mềm mềm.
Đánh giá năm sao!!
Dọn dẹp, trang trí qua loa khu căn hộ. Xong việc thì đã đến chiều rồi. Thím Lý không có ở lại đây. Bà ấy chỉ phụ trách nấu cơm cho cô thôi.
Tịnh Hề nghĩ....
Sống một mình ở đây sẽ rất tuyệt!
Tịnh Hề vốn không chăm chỉ đi học. Nhưng cô lại học giỏi, thành tích cao, con của kẻ có tiền nên giáo viên trong trường chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua.
Người ta gọi đấy là học thần.
Tịnh •học thần• Hề thở dài một tiếng.....
Đã một tuần kể từ khi cô sống một mình ở đây. Nơi này cái gì cũng rất tốt chỉ là...
Hôm nay thím Lý có việc ở nhà nên bà xin nghỉ.
Vậy ai nấu ăn cho ta bây giờ??
Đói!!!!
Mở tủ lạnh.....