"Chúng ta đi thôi." Feyrld mặc kệ sự khinh bỉ mà Tịnh Hề dành cho vòng tay chàng mới mua tặng. Tiếp tục kéo ngựa dời đi: "Nàng muốn ăn gì không?"
Nhắc đến đồ ăn...
Không nhất thiết phải chối bỏ...
Mlem mlem là đam mê bất tận rồi.
"Có, ta muốn ăn cái bánh này."
"Cho nàng." Cầm túi bánh nóng hổi, Feyrld mở túi ra, đưa cho Tịnh Hề...
"Ăn thử xiên nướng kia đi."
"Mua cho nàng." Mỉm cười cưng chiều, dung túng. Sai người mua thịt.
"Cho ta ăn cái đó nữa, nha." Nghiêng người nhìn về quán bánh canh. Mắt hạnh xinh đẹp tràn đầy sự tham ăn, rực rỡ ánh sao. Nàng cảm thấy, nước miếng từ trên miệng sắp nhỏ xuống...
Ăn, ăn, ăn...
Bổn bảo bảo không ngờ tới, đồ ăn nơi đâu có nhiều món ngon đến vậy. So ra với Ai Cập, thì có nhiều món ăn vặt ngon miệng hơn.
"Phu nhân..." Feyrld không nề hà gì nơi đông người mà làm ra hành động thân mật với Tịnh Hề. Chàng ta trùm lại mũ trùm cho nàng, vuốt ve cái trán trơn bóng kia, hôn nhẹ lên mi mắt đen dài: "Nàng tham ăn quá."
"Chỉ có hôm nay ngươi mới vui mừng đưa ta đi chơi thôi. Nhân cơ hội này, ta phải ăn thật nhiều chứ." Tiếp nhận sự yêu thương mà nam phụ đại nhân trao cho mình. Vào khoảnh khắc mà Feyrld không để ý, Tịnh Hề nhanh tay nhét ba viên sỏi vào vạt áo, giấu kín kẽ...
Trong lòng âm thầm nhảy múa...
Không biết đường về Ai Cập, chẳng lẽ nàng còn không thể thiết lập truyền tống trận sao?
Ban đầu, quả thật nàng có ý định thu thêm 90 điểm công đức. Để cho thế giới sau có tiền ăn và tiêu xài, nhưng...
Tên đàn ông này tính tình quá đáng sợ...
Ham muốn chiếm hữu cực kì cao...
Đã vậy, dường như chàng ta đang âm mưu gì đó xấu xa...
Cái này nàng hoàn toàn chắc chắn "nhuôn".
Hay là để cho nam chính hoặc nữ chính lên cứu rỗi cái tính cách chó má này đi. Bổn bảo bảo xin kiếu nha!
Thật tò mò, hình phạt chuột nhỏ từng bảo nàng là gì nhể?
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Đêm hôm khuya khoắt...
Tịnh Hề trở mình trên nệm êm, cố gắng sao cho không đánh thức người bên cạnh. Tầm nhìn chỉ toàn là một mảnh tối đen.Nàng dỏng tai lắng chăm chú nghe từng nhịp thở của Feyrld...
Chàng ta ngủ ngon rồi...
Bị nhốt trong căn phòng này lâu ngày, Tịnh Hề sớm đã thuộc lòng bố cục của nó...
Nàng rón ra rón rén kéo bàn tay to đang ôm chặt eo mình. Âm thầm lăn ra khỏi lòng Feyrld...
Suỵt, nhẹ thôi nào.
Vươn tay lần mò dưới gối, Tịnh Hề móc ra ba viên sỏi đá mà nàng đã lén cất đi từ trước. Thu mình trong góc phòng, bắt đầu thiết lập trận truyền tống...
Vẽ phù trận...
Xếp đá bằng...
Cắt máu làm vật dẫn...
Máu à...
Lấy máu thế nào giờ?
Tịnh Hề trầm ngâm một lúc. Nhăn nhó mặt mày, nàng đưa ngón trỏ vào miệng, nín đau mà cắn mạnh một cái...Đau thì đau đấy.
Nhưng máu thì một giọt cũng không chảy.
A a a! Sắp xửa lật xe mất rồi!
Cắn thêm lần nữa nào...
Rờ rờ ngón tay đến vùng da hằn hằn vết dấu răng. Tịnh Hề xém tí thì văng mồm mà chửi tục. Tay đã nát bươm, cơ mà máu đâu chẳng thấy...
Hu hu hu, da tay của ta dày đến mức này ư?
Mọi thứ đã chuẩn bị hết, quần đã tụt xuống đầu gối, hổng lẽ giờ phải quay đầu sao?
Mải miên